• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long khí màu hồng nhạt và những giọng nói đang gào rống trong nháy mắt liền biến mất, chú vân cũng không còn hãm sâu vào trong làn da.

Thiên Kích hít một hơi thật sâu, hắn ôm lấy Nguyễn Hành Chu, lau mồ hôi lạnh trên mặt anh, hắn cắt một phần long khí của mình để nhập vào trong người Nguyễn Hành Chu nuôi nấng vật nhỏ còn chưa thành hình kia, cũng giảm bớt đau đớn cho Nguyễn Hành Chu.

Nhưng Nguyễn Hành Chu vẫn không tỉnh dậy, tuy cặp mắt kia đang mở to nhưng đồng tử lại dần tan rã, không còn ý thức.

Chết tiệt!

Thiên Kích biết nhất định là do trứng rồng muốn sinh trưởng nhưng không biết nặng nhẹ nên đã tổn thương đến anh, Nguyễn Hành Chu chỉ là một người thường, không có linh lực cũng không có yêu lực, trứng rồng nếu muốn sống chỉ có thể hấp thu những thứ có sẵn trên người Nguyễn Hành Chu, chính là thọ mệnh và tinh huyết của anh.

Cứ tiếp tục như vậy thì không được...

Do dự nửa ngày, người đàn ông cao lớn cúi người, môi dán lên môi của Nguyễn Hành Chu, cạy mở răng môi của anh...

Đôi môi tái nhợt được ngậm lấy cẩn thận.

Long châu phát ra ánh sáng màu đỏ sậm xuất hiện tại khe hở giữa đôi môi hai người, nó tản ra những sợi dây vô hình được rút ra từ sinh cơ và thần lực của Thiên Kích rồi chăm sóc cho Nguyễn Hành Chu đang mất ý thức.

Theo sự xuất hiện của long châu, thần lực cũng biến mất theo, dựng đồng kim sắc rã ra, giống như một ánh mặt trời đang dần biến mất mà mắt thường có thể nhìn thấy được, lông mày của hắn nhăn chặt, cơ bắp trên cơ thể màu nâu nhạt cũng căng thẳng giống như đang chịu đựng một loại đau đớn gì đó.

Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn hình như còn có tiếng khóc và tiếng la hét chói tai của phụ nữ.

Ầm ầm!

Có người đập vang cửa, Thiên Kích nhíu mày, thu hồi lại long châu, Nguyễn Hành Chu trong lồng ngực hắn sau khi đã được long châu tẩm bổ, sắc mặt giờ đây đã hồng nhuận, ngủ cực kì say.

"Chuyện gì?"

"... Tiên sinh, bên ngoài có một đám người trẻ tuổi có nam có nữ nói thấy ma, bạn bè còn bị ma bắt đi, bây giờ đang nhờ chúng ta cứu giúp."

Giọng nói của Mildan bên ngoài cửa có chút không rõ và do dự, hiển nhiên là không tin có chuyện như vậy, cô gái và bạn bè của cô đang xin giúp đỡ cũng phát hiện ra chuyện này, đám người đó liều mạng xông lên gõ cửa lại bị bảo tiêu cao lớn kéo ra.

"Này! Không được đến gần đây!"

Sắc mặt của bảo tiêu đã biến thành màu đen, vòng tay ra phía sau còn một cánh tay khác thì chặn cái người đang nhào lên.

"Lui ra sau! Lui ra sau!"

Động tác duỗi tay về phía sau eo bị phát hiện, cô gái có đôi mắt màu xanh lam và đám người trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cuối cũng cũng không đi về cánh cửa nữa.

Nhưng trong mắt của cô ta lộ ra vẻ kinh sợ, nói nhanh:

"Tiên sinh cầu ngài cứu bạn của chúng tôi! Cậu ấy bị ma quỷ kéo đi mất rồi, kéo xuống dưới tầng hầm!"

Mấy vị khách ở phòng khác nghe được động tĩnh ngoài cửa cũng mở cửa ra, họ đánh giá đám người bên ngoài một cách bất mãn, trong đó còn có Allison, ngay khi bọn họ nghe được đám người trẻ tuổi nói cái gì mà ác ma lung tung, họ còn khịt mũi coi thường thay có tiếng cười nhạo.

Còn có hai ba người dự định đến ở khách sạn ma ám này để trải nghiệm cũng không quên cầm di động chụp ảnh.

Mắt thấy chuyện càng ngày càng rối, hành trình của Nguyễn Hành Chu có khả năng sẽ bại lộ, mấy người bảo tiêu càng thêm nôn nóng, bàn tay đặt lên trên vũ khí không dám buông.

"Ác quỷ?"

Mildan quay đầu, vẻ mặt khó coi:

"Cô cậu có biết người ở trong phòng này là ai không? Nếu cô cậu muốn đem chuyện này đi đùa, tôi nhất định sẽ tống hết cô cậu và bạn bè của mấy người vào tù!"

Linh hồn? Ma quỷ?

Ha ha, trên thế giới này làm sao sẽ có mấy thứ đó!

Ánh mắt của Mildan nhìn chằm chằm đám người đang buông những lời nói dối buồn cười, anh ta cắn răng thấp giọng gằn từng câu từng chữ cảnh cáo họ, kết hợp với nước da trắng làm anh như một viên đá cẩm thạch lạnh như băng.

Đám người trẻ tuổi nhìn nhau có hơi khiếp sợ, một chàng trai da trắng trong đó kéo cô gái đang đứng phía trước lại, nhỏ giọng nói thầm:

"Chúng tôi không nói dối... chúng tôi thật sự có chụp và quay được một ít hình ảnh siêu nhiên, chúng tôi hoàn toàn không nói dối, tôi thề! Bạn bè của tôi, trên đường đi lên tầng trệt, cậu ấy đã bị một ác ma cầm rìu bắt đi, chúng tôi liều mạng chạy mới chạy đến đây được!"

"Ác ma cầm rìu?"

Mildan cất cao giọng điệu cười nhạo, mấy người hóng drama bên cạnh cũng ôm ngực cười ra tiếng, có người bảo:

"Mấy câu dối người này cũng lỗi thời quá rồi, nhưng mà biểu cảm của mấy cô cậu cũng thật trân thật đấy, rất đáng sợ!"

"Tôi đã nói chúng tôi không nói dối!"

Người trẻ tuổi bị cười nhạo, khuôn mặt đỏ lên, bọn họ thấy không có ai giúp họ, ngược lại còn cười nhạo họ, đám người trẻ tuổi này giơ ngón giữa, mắng những câu thô tục với người xung quanh, rồi đẩy mấy người đó chạy về phía cầu thang.

"Chúng ta đi! Cứ để cái lũ lợn đó đi tìm chết đi!"

"Hừ."

Mấy người hóng chuyện hừ một tiếng, nhìn bóng dáng chạy đi của mấy cô cậu đó, họ thảo luận sôi nổi về chuyện mới vừa xảy ra.

Allison dứt khoát làm thủ thế với Mildan và bảo tiêu của Nguyễn Hành Chu, bắt đầu gọi điện cho giám đốc bảo an.

Nhưng mà kì lạ là, Allison gọi vài cuốc nhưng không cuốc nào thông được.

"Lạ thế... tín hiệu ở chỗ này sao lại kém như vậy..."

Allison không để ý, lát nữa ông ta có thể đi xuống lầu gặp giám đốc hỏi thẳng, ông ta sẽ không để đám người trẻ tuổi đó đến quấy rầy khách của ông ta được, việc làm ăn thất bại thì ông ta tìm ai để bồi thường đây?

Allison đi đến trước mặt Mildan hỏi Nguyễn Hành Chu như thế nào, những vị khách thấy không còn gì để xem nữa thì định về phòng, nhưng không nghĩ đến đám người trẻ tuổi mới vừa biến mất từ hành lang bên phải trong chớp mắt đã xuất hiện ở hành lang bên trái!

"Sao lại thế nào?"

"Sao chúng ta lại về đây lại rồi?"

"Mẹ nó! Phía dưới là tầng hầm!"

Sắc mặt của đám người trẻ tuổi này còn trắng hơn lúc nãy, họ một lần nữa đi về phía hành lang bên phải, khách sạn này vì để duy trì nguyên trạng của lâu đài cổ nên không có thang máy, họ vội vàng tìm thang cuốn để đi xuống.

Mildan và Allison còn tưởng rằng bọn họ diễn chưa đủ nên cảnh giác nhìn họ, mấy vị khách khác còn cười lớn hơn rồi hừ thêm, nhưng bọn họ tựa như không nghe thấy đâm đầu chạy về phía trước.

Cuối hành lang phát ra từng tiếng bước chân thịch thịch thịch lao xuống cầu thang

Mọi người bỗng cảm thấy có chút không đúng, tiếng cười nhỏ đi không ít, âm thanh thịch thịch thịch kia vẫn không ngừng lại, đám người trẻ tuổi đó lại một lần nữa xuất hiện ở hành lang bên trái!

"Á! Trời ơi!"

Hai đám người nhìn nhau ngơ ngẩn, mọi người rốt cuộc cũng biết rằng mọi chuyện không đúng, bọn họ đang ở lầu 4, nếu có đám người lửa đảo này muốn xuất hiện ở hành lang bên trái, họ phải đi xuống cầu thang, sau khi đi xuống tầng một, thì sẽ phải đi một vòng lớn để xuất hiện ở cầu thang bên trái.

Nhưng bóng dáng của bọn họ trong tầm mắt mọi người là đi về phía bên phải mà! Chẳng lẽ bọn họ có năng lực xuyên qua thời không?!

"Tiêu rồi... chúng ta tiêu rồi... nhất định là con ác ma đó giở trò!"

So với đám quần chúng không liên can đang ngu người thì những người trẻ tuổi này đã biết chuyện gì đã xảy ra, hiển nhiên càng thêm tuyệt vọng và hoảng sợ, bọn họ chịu không nổi mà ngồi quỳ trên đất kêu rên, cô gái vừa đi lên lúc nãy rít gào với bạn bè mình:

"Chết tiệt! Chết tiệt! Tao đã nói là đừng có đi xuống tầng hầm triệu hồi ác quỷ gì đó rồi mà, chúng ta không ra ngoài được! Không ra ngoài được rồi!"

"Sao tôi biết sẽ xảy ra chuyện như thế này!"

"Đừng la nữa, Matthew còn đang ở tầng hầm... Hu hu, làm sao bây giờ đây..."

Bị từng tiếng kêu khóc tuyệt vọng của đám người trẻ tuổi dọa sợ, mấy vị khách khác ở đây dần nhận ra có gì đó không ổn, ngay cả Mildan cũng nhăn mày.

"Nè mấy cô cậu này, nếu mấy cô cậu muốn chơi khăm hay là mấy cái tin lên hot search gì đó thì làm như thế cũng quá đáng lắm rồi đấy!"

Allison có chút lo sợ, bất an nói với bọn họ.

"Ông muốn đi thì đi đi!"

Một gã gắt gỏng giơ ngón tay giữa với ông ta với cặp mắt đỏ bừng:

"Chúng tôi chơi gì cũng đã chơi xong cả rồi! Ha ha, không tin thì ông đi về phía cầu thang đó đi, thử xem có thể ra ngoài hay không?"

Allison và Mildan liếc nhìn nhau, Mildan bắt đầu gọi điện thoại báo nguy, cũng không biết có phải dám đám người trẻ tuổi này làm cho sợ hãi theo không, mà không khí bỗng nhiên bắt đầu lạnh lẽo, không ít vị khách đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi và khó hiểu, họ nhanh chóng gọi điện thoại cho lễ tân khách sạn.

Nhưng vô dụng.

Dù là điện thoại của anh ta, hay là dãy số của bất kì người nào, tất cả đều không kết nối được.

Điều này khiến mọi người cảm thấy mình như là đàn nai đang chờ làm thịt, có hơi hoảng loạn! Họ đi về phía bạn bè mình không ngừng thảo luận trong sợ hãi.

"Được rồi được rồi."

Có một vị khách cường tráng mặc một bộ áo tắm dài, mặt đầy khinh thường bước ra.

"Chỉ là một trò đùa mà thôi, nhìn lá gan của mấy người xem, để tôi xuống lẩu thử, các người chờ ở đây đi!"

Nói xong, anh ta mang dép lê đi xuống lầu chẳng hề để ý, bạn gái của anh ta ngửa đầu, đắc ý nhìn đám người "hèn nhát" xung quanh.

Chẳng qua là không đợi cô ta đắc ý cho đủ, bạn trai của cô đã mang theo khuôn mặt sợ hãi chạy lên từ phía hành lang bên trái, ngay cả dép lê cũng rớt mất!

Mặt anh ta vì sợ mà vặn vẹo:

"Mau vào phòng đi! Phía dưới là tầng hầm, còn có một con quái vật cầm rìu đang đuổi theo!"

Anh ta nói xong liền chạy vào phòng, kéo bạn gái của mình vào rồi đóng sầm cửa lại. Những người trẻ tuổi đó hình như cũng nhớ lại chuyện gì đó nên cũng đứng lên vọt vào chỗ ở của mình.

Mấy người còn lại ngạc nhiên anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chưa kịp phản ứng lại.

Trong lòng Mildan cũng nảy lên một dự cảm xấu.

Nhưng rất nhanh, mọi người không có thời gian để hoài nghi.

Hành lang chỉ đơn giản sửa chữa còn có ý làm cho thật cũ bên dưới lót một tấm thảm màu xanh lục đậm thật dài, hai bên giấy dán tường là hoa văn màu vàng kim, đèn trên hàng lang cũng không sáng ngời, bởi vậy khi ở đây vắng người, hiệu quả kinh dị như là dãy hành lang dài trong bệnh viện vào ban đêm.

Một bóng người cao lớn chậm rãi xuất, gã cách rất xa, không thấy rõ mặt nhưng cách mặc của gã là một kỵ sĩ giáp sắt ở thế kì trước, tay phẩm xách theo một chiếc rìu chiến hình quạt khổng lồ, trên lưỡi rìu còn lõm một miếng, tay trái cũng kéo theo một thứ gì đó...

Chờ âm thanh giáp sắt va chạm đang đến gần, mọi người mới thấy rõ cái chỗ hổng trên lưỡi rìu treo một miếng thịt, và thứ mà gã kéo trong tay, là một thi thể đàn ông không đầu...

Mọi người ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này, đôi mắt dần trừng to, đồng tử co chặt, ngay khi mùi máu tươi xộc thẳng vào trong mùi trong gang tấc họ mới la hét chói tai, vọt vào trong phòng mình, họ hoảng sợ đóng cửa lớn lại còn chốt khóa!

Bảo tiêu của Nguyễn Hành Chu và trợ lý đặc thù Mildan không sợ hãi mà nhăm vũ khí vào cái tên mặc giáp sắt cao hai mét quỷ dị đó, họ cho rằng đó là tên hung thủ giết người. Allison trốn ở phía sau họ, cơ thể mập mạp run rẩy dữ dỗi.

"Đứng lại! Anh là ai? Đừng đi về phía trước!"

Bộ giáp sắt cao lớn nghe thấy họ cảnh cáo, gã dừng lại ở vị trí cách họ năm sáu mét, dữ tợn xách rìu lên đập thẳng xuống sàn nhà, tay trái buông lông, thi thể của người đàn ông không đầu liền ngã xuống đất, mà cái tên mặc giáp sắt kia cũng tháo mũ giáp của mình xuống.

Đèn tường tối tâm, vách tường của lâu đài cổ cho dù có dán giấy thì cũng có một cảm giác độc đáo cũ kĩ.

Tất cả quậy cùng với mùi máu tươi, từng dòng khí lạnh bò lên phía sau lưng mọi người.

Mũ giáp vừa tháo xuống bị con người đó xách trong tay, Mildan và bảo tiêu không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào khoảng không rỗng tuếch trong giáp sắt, cho dù có tố chất tâm lý mạnh đến đâu thì cũng nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh ướt lưng, cánh tay run rẩy.

Bên trong bộ giáp sắt kia không có ai!

Vậy thứ gì điều khiển bộ giáp sắt đó?!

Là linh hồn sao?!

"Thượng đế của con ơi!"

Allison trợn trắng mắt cố không ngất xỉu, ông ta hô to một tiếng:

"Chạy mau! Mau vào phòng!"

Sau đó ông ta quay đầu dùng sức đập vào cửa phòng Nguyễn Hành Chu.

Bảo tiêu cũng là người, tất nhiên sẽ sợ hãi.

Bọn họ chưa từng cảm nhận được hơi thở chết chóc cùng sát khí nặng nề đến vậy như trên bộ giáp sắt đó, nếu không phải đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, rất có thể họ đã ném vũ khí xuống quay đầu chạy biến!

Quái vật giáp sắt vừa lòng nhìn bộ dạng hoảng sợ của bọn họ, nó một lần nữa mang mũ giáp lên, dùng sức rút chiếc rìu chiến cắm trên sàn nhà sau đó đôi giày sắt ơi cúi xuống, hơi dùng sức, nó khom lưng lấy một tốc độ và sức mạnh kinh khủng để vọt đến đây!

"Nổ súng! Nổ súng đi!"

Mildan hô to, dẫn đầu đi nổ sung, bảo tiêu bị dọa ngớ người bị tiếng súng đánh thức cũng lập tức nổ sủng theo.

Nhưng vô dụng, tuy bọn họ có giấy phép dùng súng nhưng vũ khí trang bị đều là đặc dùng, uy lực vốn dĩ không lớn, hơn nữa thứ bọn họ đối diện căn bản không phải là người mà là một bộ giáp sắt...

"Tiêu rồi..."

Bảo tiêu căn bản không để bụng chuyện này, họ công kích về phía quái vật đang giơ cây rìu chiến nặng nề lên bổ tới đây, bảo tiêu lẩm bẩm tự nói, trong mắt phản chiếu ra hình ảnh giống như là dự đoán cách chết của mình, anh ta từ bỏ việc chống cự.

"A!!!!"

Allison kêu gào thảm thiết, theo đó tay nắm cửa bị nắm cong, cánh tay có làn da nâu nhạt bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của họ, có người đá bọn họ vào phòng, một tay nghênh tiếp cây rìu nặng ngàn cân!

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên!

Vảy rồng trong lòng bàn tay của Thiên Kích ngăn chặn một chiêu này, mà quái vậy giáp sắt đối diện dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa đã ngã ra đất, Thiên Kích lập tức nhấc chân đá bay nó ra, tiếng giáp sắt đinh đinh đang đang vang lên khắp nơi, nó bị cú đá làm cho tách ra thành một đống bộ phận.

Nhưng giây tiếp theo, những bộ phận đó lại bắt đầu lắp rắp lại.

Thiên Kích nhíu mày không đi tái chiến mà lui về phòng, đóng lại cửa lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK