• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, không ai để ý đến chiếc điện thoại đang rung muốn nổ.

Cánh tay trắng như sữa trên đó có từng dấu tay đỏ thẫm vươn ra từ giường, nó chụp chụp trong không khí một hồi rồi rụt về lại, sờ sờ cơ ngực của người đàn ông, sau đó sờ sờ xuống cơ bụng, còn muốn sờ sờ xuống nữa.

Thiên Kích không nghĩ đến việc mình bị đánh thức bằng cách này, cười như không cười xách cái chòm tóc ngốc kia lên.

"Kích Kích ơi."

Nguyễn tổng tài bị nắm tóc mái, chột dạ giương cái mặt than của mình lên, còn tưởng mình dễ thương đến búng ra sữa mà chu miệng, dẩu dẩu về phía trước:

"Chu ~"

Chu cái quần què!

Thiên Kích đau đầu dùng một tay khác che lại cái miệng dẩu thành đóa hoa cúc của anh, Nguyễn Hành Chu mút từng cái trong lòng bàn tay hắn, đốt lên một ngọn lửa, làm cho cổ của vị Long Quân trẻ tuổi đỏ lên.

"Nhả cái tay ra!"

"Chu."

"Ta lặp lại lần nữa, nhả cái tay ta ra!"

"Em đã chu anh rồi mà tại sao anh không thể cho em sờ nhiều hơn ba phút? Em muốn lên liên đoàn phụ nữ khiếu nại anh bạo hành! Hức hức hức."

"...."

Lại nữa, lại là cái thức niệm kinh bán manh.

Trên trán Thiên Kích gân xanh nhảy nhảy, sợ có một ngày bản thân bị tên nhân loại vô liêm sỉ này làm cho tức chết.

Hai người đối diện nhau, Nguyễn tổng giãy giụa lần cuối:

"Em đã chu anh rồi..."

Trên mặt già của hắn không có cảm xúc nào, thậm chí còn há mồm, phẹc.

Câu thông không có kết quả, Nguyễn tổng chỉ đành tiếc nuối buông lỏng móng vuốt mình ra, nhìn con rồng nhà anh xoay người xuống giường, cơ thể màu mật như ngọn núi nhỏ, dù cho là đi vô nhà vệ sinh cũng khiến cho người ta tưởng như là đi lên chiến trường.

Tất cả đều là mùi hormone sắc bén của giống đực.

Nguyễn Hành Chu nghiêm túc hít vài hơi, nhắm mắt rụt vào trong ổ chăn tận hưởng dư vị bùng nổ tối qua và lực độ hung hãn của người đàn ông của anh mang lại.

Lăn lộn tàn bạo đến tận rạng sáng, nhưng Nguyễn Hành Chu như đã được sạc điện, xương cốt cả người mềm nhừ, cơ bắp cũng thả lỏng, đầu óc thanh tỉnh, tai thính mắt tinh, cái loại lười biếng thoải con mẹ nó mái như đang hít một hơi tiên khí sướng đến chết đi sống lại!

Bụng nhỏ không đau, phía dưới cũng không ngứa!

A.

Nguyễn Hành Chu mở nửa con mắt nhìn nóc nhà.

Còn muốn thêm một lần nữa.

Không, hai, ừ, bảy tám lần đi, haiz, nếu được Thiên Kích ôm cũng tính là làm thì tốt rồi.

Nguyễn tổng đã quên cái thửa ruộng của mình ở cấp độ nào mà mơ tưởng bản thân trở thành bậc chí tôn siêu cấp VIP PRO lóng lánh ánh kim, vừa sờ mó là có rồng chủ động phục vụ. Sau đó Nguyễn tổng sẽ ghé người vào trên giường nựng rồng! Bung vảy cho anh nựng bao lâu tùy thích!

Nghĩ đến lớp vảy bóng loáng, tay của Nguyễn tổng ngứa không chịu nổi.

Haiz, tiếc ghê, chỉ có thể tự ngẫm lại thôi.

Càng ngẫm càng khó chịu, Nguyễn Hành Chu thở dài, khuôn mặt vô cảm dâng lên hai cao nguyên màu hồng, không biết bản thân khi nào có thể hưởng thụ ngày lành như vậy.

Ngửi hết mùi rồng, Nguyễn Hành Chu mở chăn rời giường, chân không mang dép lê, đôi chân gầy trắng nóng hầm hập đạp lên trên thảm, lớp lông mềm bị đạp thành cái hố, vài sợi còn lộ ra giữa những khẽ ngón chân.

Nguyễn tổng tài cũng tự cho mình là người lòng dạ hẹp hỏi.

Rồng nhà anh ăn mềm không ăn cứng, bản thân mỗi ngày vuốt rồng đến mức làm người ta nóng ruột, Nguyễn tổng khi đó làm ra bộ mặt vặn vẹo khóe miệng trề xuống, đôi mắt uất ức nhìn chằm chằm hắn.

"Anh làm em khó chịu đây."

"Em muốn ôm ôm."

Thiên Kích đẩy anh ra, anh liền kè kè dán lên, chờ Thiên Kích đẩy anh đến lần thứ ba, giày cũng rớt ra, tàn nhẫn thật sự!

Cuối cùng, tuy rồng nhà anh tức giận, nhưng hùng hùng hổ hổ một hồi cũng sẽ giang tay ôm lấy anh, sau đó lại nhặt dép lê lên, đeo vào giúp anh.

Quả nhiên, khi đôi chân Nguyễn Hành Chu trần trụi, run run rẩy rẩy đi vào trong nhà vệ sinh, Thiên Kích nhìn thấy bàn chân trống không của anh, chân mày lập tức nhăn lại, cắn chặt răng, mắng anh sao không mang dép.

"Còn có lần sau thì ta đánh chết em đấy!"

Lần trước cũng nói vậy.

Một tên đàn ông thân cao gần hai mét bế anh lên, dùng một tay ôm anh như ôm trẻ con, còn kẹp đôi chân lạnh lẽo của anh vào giữa hai chân âm ấp của mình.

Ngón chân của Nguyễn Hành Chu đạp lên bé cả bé hai của hắn, mặt cọ qua cọ lại, dựa theo cái quy trình này, Thiên Kích sẽ làm ấm chân cho anh, ủ ấm xong rồi thì có thể thoáng buông anh ra, sau đó đợi bản thân đánh răng xong thì cũng nặn kem đánh răng cho Nguyễn Hành Chu, nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng anh, động tác nhìn có vẻ thô lỗ nhưng thật ra dịu dàng cực kì.

Xem đi.

Đây là lý do vì sao Nguyễn tổng tài cả người đầy tiền mà đi mua mấy đôi dép lê bự chất lượng thấp từ trên mạng.

Dép lê bự, một tệ bốn đôi, hí hí.

Nguyễn tổng tài rất có tiền, có tiền đến mức còn được gọi là có năng lực của đồng tiền, toàn bộ tòa nhà trong khu này đều là nhà của anh, những người muốn xông vào chỗ này thì phải gặp bảo tiêu đứng đầy 30 tầng và nhóm nhân viên có thể đi lên báo cáo công việc, ngắm bắn từ đằng xa cũng không thể nhắm vào nơi cao nhất của tòa nhà này, huống chi Nguyễn Hành Chu ở tầng này tuy nhìn có lắp cửa sổ sát đất hay bàn trà thủy tinh thủ công đơn giản vậy thôi chứ tất cả đều là kính chống đạn cả đấy!

À, đúng rồi.

Từ sau khi Thiên Kích vào đây ở, tên bắt cóc còn phải đối đầu với một con rồng.

Tên bắt cóc muốn xông vào nhà:.... Tao khổ quá mà.

Không phải kẻ có tiền ai cũng tiếc mạng đến thế, mà là sau khi nhà họ Nguyễn phát triển ở nước ngoài, kéo dài từ tận hơn ba trăm năm trước, cho nên vũng nước bên trong công ty rất sâu, bên ngoài thì càng như hổ rình mồi.

Khi còn ở nước ngoài, Nguyễn Hành Chu trải qua không ít lần xe bị đạn bắn, còn có lúc tham gia những hoạt động lớn mà bảo tiêu chuyên nghiệp không đủ dùng, còn phải mời lính đánh thuê.

Cho đến khi về lại quốc nội, mấy tình huống đó mới chuyển biến tốt hơn.

Sau khi ăn cơm cùng Thiên Kích xong, Nguyễn tổng mới chậm rì rì bật điện thoại lên, trong nháy mắt, điện thoại của trợ lý trong nháy mắt đã gọi tới, Nguyễn Hành Chu miệng ngậm một viên kẹo vị hoa hồng, mang giày, nhìn thấy điện thoại đến liền quay đầu, nhón chân lên, miệng in lên miệng Thiên Kích, đẩy kẹo vào trong miệng hắn.

Động tác cực kì thuần thục, rõ ràng đây không phải là lần đầu.

Dựng đồng màu vàng kim hơi nheo lại, đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo rồi dạo một vòng trong miệng Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích nhăn mày vì cái thứ kẹo ngọt gắt còn mang mùi hoa, nhai rắc rắc nát vụn.

"Alo."

Giọng nói của Nguyễn Hành Chu khi nói chuyện với người khác rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không phân rõ âm cao âm thấp, cứ như một tảng băng.

"Boss, ngài cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi."

Giọng nói của Mildan truyền đến, thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Tình huống khẩn cấp, dưới lầu có rất nhiều phóng viên đến, còn có những người cầm quyền của công ty khác, tôi đã đưa bọn họ vào phòng tiếp khách dưới lầu, lý do nằm trong tin tức tôi mới vừa gửi vào điện thoại của ngài, mong ngài nhanh chóng đọc nó."

"Tôi đã biết."

Nguyễn Hành Chu cúp điện thoại, mở đường link và tài liệu mà Mildan gửi cho anh, càng đọc mày càng nhăn chặt, tâm trạng vốn đang tốt giờ đã bị áp suất thấp màu đen bao trùm.

Thiên Kích ghé mắt lại xem.

[Trận phong ba nhảy lầu của tập đoàn nhà họ Nguyễn dắt ra án lớn! Sáng sớm phát hiện có nhiều phú nhị đại nổi tiếng bị lột da đến chết!]

Tiêu đề kinh khủng được in đậm, bên trong cũng có vẻ là những ảnh chụp máu tươi đầm đìa bị censord, có rất nhiều người qua đường và cảnh sát đang chờ phỏng vấn.

Từng câu chữ dài dòng viết rạng sớm có một đám phú nhị đại mang bạn gái ra ngoài bị người ta dùng dây thép treo cổ trên đèn đường, họ bị lột da lấy máu như trở thành món ăn hoang dã cho chó hoang!

Từng tấm da người bị thứ sắc bén cắt thành từng miếng ghép lại thành bốn chữ to: Không xứng làm người!

Một cây đèn đường đều treo một tấm da người chết, làm cho người đi đường trên đoạn đường này thiếu chút nữa đã bị dọa điên.

Nhưng mà chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi cảnh sát đến hiện trường phát hiện bên chân của bọn họ có treo điện thoại, trên điện thoại không có mật mã hay gì mà lại sáng lên một cách quỷ dị, tự động hiện lên ảnh chụp của cô gái bị họ khinh nhục, lướt đến tấm hình cuối cùng, là một tấm phông nền trắng có chữ màu đỏ tươi được ghi một cách vặn vẹo.

"Tao sẽ không bỏ qua cho ai!"

Cảnh sát tiếp nhận vụ án không ngừng ấn nút tắt máy nhưng không được, điện thoại vẫn luôn tự lướt, cô gái đó nhìn kĩ thì rất quen mắt, chính là Lý Tửu ngày hôm qua mới nhảy lầu ở công ty Ayersland.

Hai vụ án này trong nháy mắt đã liên quan đến nhau.

Ánh mắt của Nguyễn Hành Chu dừng trên comment ở cuối tờ báo: Mọi người đều biết ông chủ lớn họ Nguyễn trong hay ngoài nước đều là một thần thoại truyền kì, vụ nhân viên hôm qua nhảy lầu còn có người vu khống anh ta cưỡng ép nhân viên, hôm nay cái nhóm phú nhị đại, người thật sự cưỡng ép nữ nhân viên đó, đã chết hết... ờmmmm... mọi người tự tưởng tượng đi đừng có đi comment nhiều.

"Tự mình tưởng tượng?"

Đây rõ ràng là muốn nói Nguyễn Hành Chu giận lên là đi hành hết cả lũ!

Bây giờ anh đã biết vì sao trợ lý lại nói những người cầm quyền của những công ty khác đến đây để gặp, a, nào có gặp mặt không? Đây rõ ràng là đến để chất vấn!

Nguyễn Hành Chu đen mặt, gọi điện cho Mildan.

"Boss."

"Tôi đã biết rõ tình hình, bây giờ tôi trực tiếp đi xuống phòng khách dưới lầu, đuổi hết phóng viên đi đi."

"Vâng, hơn nữa, có vài vị cảnh sát trưởng điều tra vụ án này muốn hẹn ngài nói chuyện."

Nếu là người bình thường thì không cần hẹn mà đi đến điều tra thẳng luôn là được, nhưng Nguyễn Hành Chu không phải, anh có lai lịch phức tạp, mạng lưới quan hệ khổng lồ, có đến thì đúng là phải hẹn trước.

"Tôi đã biết, cứ hẹn ba giờ chiều đi."

Nguyễn Hành Chu lạnh lùng như băng, nói:

"Buổi chiều ba giờ, tôi đại khái có thể ra tay."

Còn bây giờ, anh còn đang muốn xử những tên cho rằng anh sẽ không tức giận!

"Vâng!"

Điện thoại cúp, Nguyễn Hành Chu bỗng nhiên hơi buồn nôn một chút, một cánh tay ôm lấy eo của anh, mùi vị quen thuộc xâm nhập, Nguyễn tổng tài vừa nãy còn có bộ dáng nhà vua tức giận đằng đằng sát khí, bộ não xoay chuyển như đi đường cao tốc, chỉ mới kiên trì được một giây đã "yếu đuối" nhào vào trong lồng ngực người khác.

"Sao thế? Khó chịu à?"

Thiên Kích lặng lẽ ôm lấy eo anh vận chuyển linh lực vào, dựng đồng ngước xuống, biểu cảm không thay đổi gì mà quan sát sắc mặt của Nguyễn Hành Chu.

"Không biết, em..."

Sắc mặt Nguyễn Hành Chu đột nhiên không đúng, anh nhấp nhấp miệng sau đó đẩy Thiên Kích, vừa mới mang giày da vào xong đã vọt vào trong nhà vệ sinh.

"Ọe!"

Từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nôn mửa của Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích nhanh chóng đi qua, sắc mặt của Nguyễn Hành Chu trong gương đã trắng bệch, vòi nước chảy nước ào ào.

"Khó chịu đến vậy sao?"

Long Quân không nghĩ đến phản ứng trong thời gian mang thai sẽ có nôn mửa, bàn tay to của hắn vuốt ve phía sau lưng anh.

Nguyễn Hành Chu lắc đầu, vừa định nói chuyện thì đã lại bịt miệng:

"Ọe!"

Thiên Kích: "Không thì em đừng đi nửa, ta giúp em xử bọn họ, hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Nguyễn Hành Chu ngẩng đầu, kinh ngạc:

"Anh giúp em giải quyết thế nào?"

Rồng nhà anh cũng đâu có tốt nghiệp hay học lớp giao tiếp đâu.

"Này có là gì."

Thiên Kích nhếch miệng cười khẽ, ánh vàng kim lưu chuyển trong con ngươi dựng đứng:

"Ăn sạch hết cả lũ không phải được rồi sao?"

"Yên tâm đi, ta tự nắm chắc, đảm bảo không để rơi vãi một giọt máu."

A, đúng là biện pháp thế giới hạt nhân hòa bình thật tốt làm sao.

Nguyễn Hành Chu đối diện với hắn nửa ngày, sau khi phía hiện Thiên Kích không nói giỡn, vì không muốn truyền ra tin tức khủng bố anh vì giận mà giết hết người già nhà người ta, Nguyễn Hành Chu nhịn xuống cơn nôn ọe, cố gắng thẳng sống lưng mà đi xuống lầu.

Người nhà người chết chờ ở dưới lầu đều là người có uy tín và danh dự, bọn họ ngồi trên sô pha thấp giọng tham khảo, người chết không phải con trai thì cũng là cháu trai, cho nên sắc mặt mỗi người không có ai tốt, trong lòng nghẹn lửa.

"Chẳng lẽ, thật sự là do Nguyễn Hành Chu làm?"

Phú thương không mấy tin tưởng, khó hiểu mà hỏi.

Trong những đứa phú nhị đại đã chết đó có con trai của ông ta, tuy không phải do vợ cả sinh, thằng đó cũng không biết nặng nhẹ gì, nhưng cũng không thể mặc kệ cái chết như thế được, dù gì nếu thật sự chọc đến nhà họ Nguyễn, bọn họ không chủ động thì nhà người ta đã chủ động xử lý nhà bọn họ!

Con cái có rất nhiều nhưng đừng bởi vì chuyện này mà liên lụy đến cả gia tộc và công ty của bọn họ!

Đa số người đến đây thật ra đều ôm suy nghĩ như vậy, vì thế có nhà họ Tiền đi đầu, ông ta cũng đi theo qua đây.

Ông ta nói xong, có mấy cặp vợ chồng cũng khó hiểu đầy ra mặt.

Tính cách của Nguyễn Hành Chu bọn họ cũng đã hiểu đại khái, anh hầu như chỉ nhào đầu vào sự nghiệp, mấy chuyện khác đều mặc kệ, người cũng lạnh lùng, nhìn không rả anh sẽ là một người tàn nhẫn như vậy.

Ông nội Tiền Nhị sắc mặt âm trầm không nói lời nào, ông cụ Tiền giọng điệu không vui, mở miệng:

"Vậy các cậu nói đi, ai làm? Hả, chẳng lẽ là quỷ làm!"

Có người hơi phản đối nhưng không nói.

Đôi mắt vẩn đục của ông cụ Tiền lộ ra vẻ tàn nhẫn:

"Vì mấy tấm ảnh mà dám ra tay với cháu trai của ta, giết người không một tiếng động, hơn nữa cái người liên quan mật thiết nhất với chuyện này là ai hả?!"

"Nếu nói không phải là Nguyễn Hành Chu, ta là người thứ nhất không tin!"

"Chặt đứt hương khói nhà họ Tiền của ta... ta nhất quyết phải để tên họ Nguyễn đó đền mạng cho cháu trai của ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK