• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anger là bị tiếng mổ đánh thức, linh hồn của nó như dấy lên một ngọn lửa, phóng ra sóng âm từ hai hốc mắt trống rỗng, chạm vào cái gì là có thể cảm giác được cái đó, đây là phương thức mà bộ xương khô quan sát thế giới bên ngoài.

Linh hồn kéo dài ra và rơi xuống xương sườn trước ngực Anger, nơi đó vang lên tiếng mổ, một con chim nhỏ đang mổ vào phần xương sườn bị gãy của Anger, mổ những hạt cỏ đã rơi cắm vào chỗ đó lên ăn.

Anger vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không cử động, để cho con chim nhỏ làm sạch cơ thể của mình, đối với nó mà nói đây là một chuyện tốt, bởi sau khi hạt cỏ bị cắm trong đó gặp ẩm sẽ nảy mầm rồi mọc to lên, sẽ làm gãy xương của nó.

Chờ sau khi chim nhỏ bay đi, Anger từ dưới đất bò dậy, kiểm tra cơ thể của mình.

Lại hỏng nhiều bộ phận nữa rồi, phải đi thay…

Sau một giấc ngủ đông, bộ xương của Anger đã bị hư hại rất nhiều so với năm ngoái, và nếu không được tiến hành thay thế, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của nó.

Thế nhưng khi nghĩ đến vấn đề này, Anger lại khổ não quay đầu nhìn cung điện như một ngọn núi phía sau, đã nhiều năm như vậy, chỉ có cung điện của quân vương mới có bộ xương được bảo tồn hoàn hảo, muốn đổi xương thì phải vào trong đó tìm, đây là chuyện làm nó buồn rầu.

Cho dù quân vương Bất Tử đã mất tích một ngàn năm, nhưng uy thế còn sót lại trong linh hồn của Anger vẫn làm nó không muốn tới gần cung điện.

Năm nay tạm chấp nhận dùng vậy, sang năm rồi tính tiếp… Anger từ bỏ suy nghĩ đi vào trong cung điện kiếm xương để thay mà đi về phía đồng ruộng cách đó không xa.

Nơi nó đứng là một đống cỏ khô, cũng là ngôi nhà nó dùng để che nắng và ngủ, trước đây, khi ban ngày ánh nắng gay gắt, nó không chịu được ánh nắng mặt trời thì sẽ trốn vào trong đống cỏ khô che nắng và nghỉ ngơi, đợi mặt trời gần xuống núi mới ra ngoài làm việc cho đến ngày hôm sau, ngày trốn đêm ra là quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường của những sinh vật bất tử.

Trước đây khi nó còn có đồng bạn, các đồng bạn sẽ chui đầu vào trong đống cỏ khô, chạng vạng tối lại bò ra, trên người dính đầy cỏ khô.

Anger phát hiện như vậy không tốt, trong đống cỏ khô ẩm ướt âm u, sẽ sinh ra sâu bọ, ăn mòn bộ xương.

Cho nên Anger bó nhánh cỏ thành từng bó, chất thành một cái động rỗng bên trong, sau đó chui vào trong động, vậy thì mưa nắng gì cũng không sợ, tình trạng của bộ xương cũng sẽ tốt hơn các đồng bạn nhiều.

Mấy năm gần đây, nó đã không quá quan tâm đến ánh mặt trời nữa, nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi trước kia vẫn ảnh hưởng đến nó, khiến nó vẫn duy trì thói quen mặt trời mọc nghỉ ngơi, mặt trời lặn làm việc, bây giờ đang là chạng vạng tối, lại đến thời gian chăm chỉ cần cù lao động.

Anger là một bộ xương khô nhỏ trồng rau ở nông trường gần cung An Tức, phụ trách trồng trọt năm mươi mẫu ruộng, đến nay đã 1100 năm.

Trước kia, toàn bộ nông trường có hơn sáu mươi bộ xương khô trồng rau giống như Anger, mỗi người phụ trách trồng năm mươi mẫu ruộng, Anger chỉ là một bộ xương bình thường không có gì đặc biệt trong số đó, điểm đặc biệt duy nhất chắc là sống lâu hơn người khác.

Những bộ xương bình thường không bao giờ chịu bảo dưỡng xương, chúng thích xua đuổi chim chóc, thích chui vào đống cỏ khô, cho nên xương trên người qua mười mấy năm đã mục rữa không thể sử dụng được nữa thì ngã xuống đất.

Thỉnh thoảng sẽ có sinh vật bất tử cấp cao bay ngang qua bầu trời, phát hiện mẫu ruộng nào đó bị bỏ hoang sẽ biết bộ xương khô phụ trách nó bị mục nát, sau đó báo cáo lên, hơn mười ngày sau, sẽ có một bộ xương khô mới được cử đến đây.

Đương nhiên, đồng ruộng bị bỏ hoang một thời gian thì chắc chắn trong năm đó sẽ không có thu hoạch, nhưng không sao, sinh vật bất tử không cần ăn bất cứ cái gì, đồ vật gieo trồng ở đây chỉ để để dành, chỉ khi chiêu đãi sứ đoàn loài người tới chơi thì mới cần dùng đến.

Nhưng dựa vào quan hệ ác liệt của loài người và đế quốc Bất Tử, thì mấy trăm năm nữa cũng chưa chắc có loài người tới thăm.

Nhưng điều đó có quan trọng gì, giá vốn đầu vào không cao, chỉ là hơn sáu mươi bộ xương khô mà thôi, duy trì sự vận hành của nông trường không tốn sức chút nào, và kết quả là, quan chức cấp cao của đế quốc Bất Tử thậm chí quên mất sự tồn tại của nông trường, chỉ dựa vào quán tính để tiếp tục duy trì.

Là một nông trường chỉ dựa vào quán tính để duy trì như vậy nên xưa nay chưa từng có ai chú ý tới Anger, một bộ xương khô sống đặc biệt lâu này. Sinh vật bất tử có trí khôn bậc cao rất ít khi tới đây, nó lại không mục nát nên tất nhiên sẽ không có người tới ném nó đi, hơn nữa nó còn phát hiện ra một phương pháp kéo dài tuổi thọ.

Có những bộ xương khô bị mục nát, mất đi năng lực hành động, nhưng không phải toàn bộ cơ thể đều mục nát, có cái chỉ bị gãy tay, có cái chỉ bị hỏng thắt lưng, nhưng phần lớn là bị hỏng bàn chân.

Anger nhân cơ hội những bộ xương khô đó nằm trên mặt đất không thể cử động, sẽ tới dỡ những bộ phận còn hoàn hảo trên người chúng, đổi vào những nơi mình bị mục nát.

Cứ như vậy qua hơn một trăm năm, đồng bạn đều thay đổi mười mấy đợt, còn Anger thì vẫn duy trì trong tình trạng rách nát. Sau đó vào năm thứ một trăm ba mươi chín, khi tỉnh dậy sau giấc ngủ đông dài một lần nữa, Anger phát hiện ra toàn bộ thế giới đã thay đổi.

Xung quanh trở nên cực kỳ im ắng, không có tiếng kêu rên của oán linh, tiếng rít gào của hung linh, càng không có sinh vật bất tử cấp cao bay qua bầu trời, ngay cả đồng bạn ở nông trường cũng đều biến mất.

Anger cũng không nhận ra đã xảy ra chuyện gì, nó tiếp tục lặp lại công việc hơn một trăm năm qua, làm cỏ, xới đất, gieo hạt, kéo dài hơn một tuần, nó mới nhận ra, ngoài khu vực nó phụ trách thì những nơi khác đều trở nên hoang vu.

Lại có bộ xương khô bị mục nát à?

Như thường lệ, nó sẽ lập tức đi tìm xương để thay đổi, sau khi lật tung tất cả khu vực bị bỏ hoang, Anger tìm thấy năm mươi chín khung xương không bị mục nát nghiêm trọng lắm, ngay cả ngọn lửa linh hồn ở bên trên cũng bị dập tắt.

Đến lúc này, Anger mới cảm thấy có gì đó là lạ , nhưng nó chỉ là một bộ xương khô trồng rau cấp thấp mà thôi, không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào, lại thêm việc thu hoạch được năm mươi mấy khung xương hoàn hảo làm nó vui vẻ một lúc lâu.

Anger dùng phương pháp do chính mình phát minh ra, dùng lỗ trống trong đống cỏ khô cất giữ những khung xương này. Trong hai trăm năm tiếp theo, nó bình an vượt qua dựa vào số khung xương này.

Hai trăm năm qua, Anger vẫn luôn hoàn thành công việc của mình, gieo hạt, thu hoạch, thu hoạch sẽ để lại hạt giống, số còn lại sẽ kéo tới một cái hang đất lớn giáp với nông trường rồi ném xuống theo khe trượt.

Hang đất được phủ đầy tức nhưỡng [1], nên có thể bảo tồn cây trồng trong thời gian rất rất dài, hơn nữa không gian bên trong cực kỳ lớn, nếu chỉ dựa vào một mình Anger, muốn lấp đầy hang đất này có lẽ phải mất một ngàn năm.

[1] là một thần vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc. Gọi là “tức nhưỡng” chính là loại thổ nhưỡng tự nó có thể tự động sinh trưởng. Dùng “tức nhưỡng” để đắp đê, hễ nước dâng cao 1 thước thì đê cũng tự động dâng cao 1 thước.

Thời gian ngày ngày trôi qua, cũng tới lúc nó dùng hết bộ khung xương cuối cùng, đặc biệt là theo thời gian trôi qua, khung xương cất trong hang cũng dần dần mục nát.

Sau khi dùng hết khung xương dự phòng cuối cùng, một chân của Anger bị gãy, điều này làm cho nó không thể không khập khiễng đi ra khỏi nông trường mà nó chưa từng rời đi trong ba trăm năm qua.

Toàn bộ đế quốc Bất Tử đều trở nên yên tĩnh, ngay cả một linh hồn cũng không nhìn thấy, nhưng trên mặt đất có rất nhiều bộ xương bị giập vỡ và ăn mòn, nhìn từ trình độ mục nát, ít nhất đã chết được hai trăm năm.

Tại sao lại như vậy? Anger mang theo sự thắc mắc đi trên vùng đất chết này, tìm kiếm khung xương có thể dùng được, cuối cùng đã tìm tới cung điện.

Cung An Tức là sự tồn tại chí cao vô thượng của đế quốc Bất Tử, nơi chưởng quản linh hồn và là nơi quân vương Bất Tử suốt đời ngủ say, nó có uy áp tự nhiên đối với với sinh vật bất tử cấp thấp.

Anger đi loanh quanh mấy ngày mới thích ứng được uy áp này, bước vào phạm vi của cung An Tức, ở nơi này nồng nặc mùi tử khí, trên mặt đất tức nhưỡng dày đặc, tức nhưỡng có thể làm cho các vật thể không thể hoạt động và khô ráo, có thể bảo quản trong thời gian lâu hơn.

Ở trong tức nhưỡng, Anger tìm thấy một vài khung xương khá là rắn chắc và cứng cáp. Nếu Anger là một bộ xương khô cấp thấp, vậy thì những khung xương rắn chắc và cứng cáp này đã từng thuộc về bộ xương xám hoặc xương trắng có đẳng cấp cao hơn.

Đáng tiếc những bộ xương từng mạnh hơn Anger này bây giờ đều đã mất đi linh hồn, chỉ còn lại một khung xương, nếu không phải chôn trong tức nhưỡng thì chỉ sợ đã hư thối mục nát giống như những đồng loại bên ngoài rồi.

Anger nhặt một đống xương khâu thành một bộ khung xương hoàn chỉnh, sau đó chuyển linh hồn lên trên đó, lập tức biến thành bộ xương khô màu xám cao cấp hơn.

Tuy nó muốn khâu ra khung xương màu bạc trắng cao cấp hơn, nhưng nó phát hiện linh hồn của mình quá yếu, không điều khiển được nên chỉ có thể từ bỏ.

Anger cứ như vậy quay về nông trường, tiếp tục cuộc sống mặt trời mọc nghỉ ngơi, mặt trời lặn ra làm việc của mình, cho đến khi xương trên người lại lần nữa mục nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang