Vừa suy nghĩ tới, bùm! Anger đã đụng vào thứ gì đó, tâm trí lập tức bị thổi bay.
Hoàn hồn nhìn lại, thì thấy nó đã bị chắn ở bên ngoài khu vực quan trọng nhất của cung An Tức, bên trong là nơi quân vương ngủ say.
Rất hiển nhiên, có kết giới gì đó ngăn cản ý niệm của Anger tiến vào khu vực này, thế nhưng Anger không có cảm giác gì, không ngoài ý muốn, cũng không mất mát, nó quay đầu đi về tòa tháp cao nhất ở phía đông.
Cung An Tức phi thường khổng lồ, bao gồm năm quần thể kiến trúc lớn, trung tâm tự nhiên là khu vực quan trọng nhất của cung An Tức, bốn khu kiến trúc còn lại được chia làm bốn góc, sắp xếp đối xứng nhau, phía đông tòa tháp này là cao nhất.
Tâm trí của Anger vạch cạch thoáng chốc đã tiến vào nơi này, cũng không có đụng phải kết giới.
Nhìn từ bên ngoài vài thì nó trông giống như một tòa tháp cao, nhưng khi đi vào xem xét thì lại càng giống như ống khói hơn, kết cấu bên trong hoàn toàn không có cấp độ và khoảng cách, mà chỉ là một không gian hình trụ đi thẳng lên, thông thẳng đến đỉnh tháp.
Bên trong trống trơn, không có cái gì, chỉ có một bục nhỏ đặt ở giữa mặt đất, trên đó đặt một quyển sách.
Đúng vậy, có một bục nhỏ với một cuốn sách, đó là hai đồ vật duy nhất trong toàn bộ tòa tháp.
Tâm trí của Anger bay qua, chạm vào quyển sách kia một chút, rõ ràng phát hiện đây lại là một quyển sách làm bằng đồng thau, cứng và nặng.
Khi Anger chạm vào, quyển sách đồng thau giống như được lật ra, một hình ảnh hư ảo thật lớn phóng lên trời, trong nháy mắt tràn ngập không gian bên trong tòa tháp cao, đó là hình ảnh hư ảo của quyển sách này.
Anger hơi hiểu được vì sao tòa tháp này lại cao như vậy, nếu như không cao như vậy, khẳng định không cách nào chứa nổi hình ảnh hư ảo của quyển sách này.
Hình ảnh hư ảo của cuốn sách mở ra đứng lên, hiện ra trang sách bên trong, trang sách bên trong vốn không có chữ, nhưng sau khi mở chữ ra, từng chữ lớn màu vàng dần dần hiện lên trên trang sách.
Anger nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn, thật lâu cũng không có nhúc nhích.
Trong trang sách, hình ảnh hư ảo của một con cự long bằng đồng lóe lên, có chút buồn bực nói: "Sao lại là bộ xương khô nhỏ? Khụ khụ, này, mày không biết chữ hả?”
Anger gật gật đầu.
"Không biết chữ thì mày còn đến thư viện để làm gì? càn quấy mà." Con rồng bằng đồng phàn nàn: "Được rồi, mặc dù tao có thể đọc bằng miệng, nhưng như vậy lại không có phong cách, hời cho mày rồi."
Một đạo tin tức rót vào linh hồn của Anger, trực tiếp in ở trên đó.
"Ồ? Linh hồn của mày rất rắn chắc, nhưng vì sao mới đến cấp bậc tro cốt vậy" Cự long bằng đồng buồn bực thì thào.
Anger mờ mịt, nó không rõ là có ý gì, thế nhưng chữ trên trang sách nó lại xem hiểu, tin tức cự long bằng đồng khắc trong linh hồn nó, dĩ nhiên là tri thức văn tự.
Văn bản trên trang sách là: cuốn sách bằng đồng thau, không gì không biết, mỗi lần chỉ có thể hỏi một câu hỏi.
Bạn có thể đặt câu hỏi không? Không gì không biết? Angger nghiêng đầu, dùng linh hồn hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ha ha ha ha, rốt cuộc có người hỏi vấn đề này rồi, rốt cuộc có người hỏi vấn đề này rồi, trời ạ, trời ạ, mày quá thông minh, vậy mà mày có thể nghĩ đến hỏi vấn đề này?" Cự long bằng đồng hưng phấn đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi trang sách.
Bất cứ ai được phép vào thư viện đều biết đến con rồng bằng đồng thau này, hơn nữa quy tắc nơi này chỉ cho phép hỏi một câu hỏi, sẽ không có ai lãng phí cơ hội quý giá đi hỏi con rồng đồng thau này là ai, cự long đồng thau chính là cự long đồng thau, còn có thể là ai nữa hả?
"Thằng nhóc giỏi lắm, mày hỏi đúng vấn đề rồi đó, nghe cho kỹ đây, tao là cuốn sách bằng đồng thau, thần tri thức, Nại Cách Lý Tư không gì không biết!" Giọng nói của Nại Cách Lý Tư giống như tiếng chuông lớn, vang vọng trong linh hồn của Anger.
Anger nghiêng đầu nhìn nó, Nại Cách Lý Tư cũng ngửa cổ chăm chú nhìn Anger, sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Nại Cách Lý Tư không kiềm chế được nữa, hỏi: "Có phải mày chưa từng nghe đến tên tao không?"
Anger gật đầu.
Nại Cách Lý Tư chán nản: "Tao biết ngay mà, một bộ xương khô nhỏ như mày thì có thể biết cái gì chứ? mày không hỏi gì khác nữa sao?”
Anger nghiêng đầu, linh hồn phát ra một câu hỏi khó hiểu: "Một câu hỏi rồi.”
"Không tính không tính, câu hỏi vừa rồi không tính là một câu hỏi, mà là một phần thưởng, người biết thần danh của tao, thì chỉ cần gọi tên tao, là mỗi ngày có thể hỏi tao một câu hỏi." Nại Cách Lý Tư vội vàng nói.
Vốn đó là một cái bẫy thú vị do Nại Cách Lý Tư đặt ra, nếu có người hỏi nó là ai, sau khi nó trả lời sẽ nói cho đối phương biết, đó là một câu hỏi, sau đó trong lúc đối phương vô cùng đau đớn buồn phiền, nó sẽ nói cho đối phương biết đối phương có thể gọi thần danh của nó, đến hỏi nó một câu hỏi, mỗi ngày một câu hỏi.
Khó khăn lắm mới tranh thủ tiến vào thư viện, nhưng chỉ có thể hỏi một câu hỏi, rồi biến thành mỗi ngày đều có thể hỏi một câu, đây đương nhiên là phần thưởng. Sau đó có thể nhìn thấy biểu tình của đối phương từ buồn phiền biến thành vô cùng vui vẻ, lên lên xuống xuống, trong loại biến hóa tâm trạng cực đoan này, để thỏa mãn sở thích mắc ói của mình.
Nhưng mà từ khi nó bị phong ấn đến nơi này, mấy ngàn năm qua, không có bất kỳ người nào giẫm qua cái bẫy này, khó lắm mới tranh thủ được một cơ hội vào nơi này, thì có ai trước khi đi vào đây mà không hỏi thăm lai lịch của Nại Cách Lý Tư chứ?
Về phần thần danh của nó là cái gì, không có ai chú ý, thần có lợi hại hơn nữa, còn không phải là bị phong ấn ở chỗ này sao? Có thể lợi hại hơn quân vương Bất Tử sao?
Mấy ngàn năm trôi qua, khó lắm mới gặp được một tên giẫm phải cạm bẫy, lại là loại người không theo lẽ thường ra bài như Anger, sau khi hỏi xong nó là ai, liền thật sự không có ý định hỏi tiếp nữa, thiếu chút nữa làm Nại Cách Lý Tư nghẹn chết.
"Hỏi đi, hỏi lại đi, tao chính là thần tri thức không gì không biết, không có gì là tao không biết." Thái độ thái độ thờ ơ của Anger khiến Nại Cách Lý Tư có chút tức giận, nhịn không được thúc giục, nó chuẩn bị sẵn sàng trả lời câu hỏi của Anger, để cho Anger cảm thụ được uy năng của thần tri thức là gì.
"Ồ. Anger nghĩ nghĩ, hỏi: "Vương, đi đâu rồi?"
Hình ảnh hư ảo của quyển sách bằng đồng thau khổng lồ khép lại, cũng bao gồm cả hình ảnh hư ảo của con rồng bằng đồng thau, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, thu vào cuốn sách bằng đồng thau trên bục nhỏ, bộp một tiếng, thực thể bằng đồng thau thư cũng bị che phủ.
Giọng nói tức giận của cự long đồng thau Nại Cách Lý Tư vang vọng trong không gian: "không biết."
Nhiều vấn đề như vậy không hỏi, mà cứ đi hỏi vấn đề này, ngay cả Nại Cách Lý Tư cũng muốn biết quân vương Bất tử đi đâu. Rõ ràng là một bộ xương khô nhỏ, tính cách lại cổ quái như vậy, vấn đề xảo trá như vậy, một chút cũng không phối hợp, không chơi nữa, đình công!
Nhìn không gian khôi phục lại hình dáng ban đầu, Anger nghiêng đầu, tâm trí bay ra ngoài, chút tức giận của cự long đồng thau không hề ảnh hưởng gì đến nó, Anger chỉ là một bộ xương khô nhỏ, không có nhiều vấn đề cần giải đáp như vậy.
Tâm trí vừa chuyển, đang muốn bay về phía một khu kiến trúc khác, Anger lại cảm giác có người đẩy nó một cái, là thân thể bị đẩy.
Tâm trí của Anger lui về thân thể, lập tức cảm giác có người đang liều mạng lắc lư thân thể của nó, quay đầu nhìn lại, thì ra là cương thi nhỏ.
Nhìn thấy Anger có phản ứng, cương thi nhỏ đang sốt ruột gào khóc lại tiếp tục gào khóc, nó liều mạng chỉ về một hướng, Anger nhìn theo hướng cương thi nhỏ chỉ, chỉ thấy một đầu cương thi da mềm từ xa dịch tới, hai mắt trắng dã, hai tay duỗi thật dài, tràn ngập tính công kích chộp về phía Anger.
Đây có tính là 'chủ động công kích' hay không? Trong linh hồn Anger nổi lên một nghi vấn, thò tay đến bên hông rút lưỡi liềm ra, linh hoạt chém ra ngoài.