Đối với việc phát động Thánh Phong, quan quân nhu từng có tranh chấp với Lực Áo Nạp Đức.
"Hội trưởng Ngân Tệ đang tiến sâu vào doanh trại của kẻ thù để điều tra tình huống, hiện tại phát động sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm." Quan quân nhu nói.
Lực Áo Nạp Đức phất tay, nói không sao cả: "Không sao đâu, hắn đã hơn 90 tuổi rồi, sẽ biết bảo vệ mình, cho dù thật sự gặp phải bất hạnh, coi như hắn đã hy sinh vì Quang Minh đi.”
Quan quân nhu nghe hiểu được ý tứ của đoạn này, 'Hơn chín mươi tuổi chết thì chết đi không có giá trị gì', bất quá Lực Áo Nạp Đức cũng không phải là lần đầu tiên coi thường sinh mệnh của người khác như vậy, quan quân nhu đã sớm hình thành thói quen, chỉ nói:
"Nhưng mà còn chưa điều tra rõ nguồn gốc của tinh chất thần thánh, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ mất đi nguồn hàng này.”
Quan quân nhu không hiểu vì sao Lực Áo Nạp Đức đột nhiên thay đổi chủ ý, nếu như không thể nắm giữ nguồn hàng, vậy còn không bằng bảo trì hiện trạng, ít nhất còn có thể có lợi nhuận gấp chín lần, trộn chút nước, tăng lên gấp mười bốn mười lăm lần cũng không phải là vấn đề.
"Có thể có gì ngoài ý muốn? Nếu như bắt được người thì tra tấn, dù sao cũng có thể hỏi ra, lấy lượng lớn tinh chất như vậy, độ tinh khiết cao như vậy, đoán chừng sẽ có một diện tích lớn rừng nấm thánh nguyên sinh đi, không phải ba năm trăm người có thể xử lý được, bắt được ba năm người là có thể hỏi ra." Lực Áo Nạp Đức không cho là đúng nói.
"Nhưng mà..." Quan quân nhu còn muốn nói gì đó, thì nhận được tin tức Ngân Tệ mới truyền về, nơi đó có một cơn bão theo chu kỳ ảnh hưởng đến toàn bộ vực vực sâu, tất cả sinh vật đều không thể sống sót sau cơn bão kia, phải tìm chỗ tránh né, đây là một sự gián đoạn lớn đối với tính liên tục của chiến tranh
"Nào có nhiều chuyện như vậy chứ, tinh lọc vực sâu, tiêu diệt dị giáo, truyền bá Quang Minh, truyền lại phúc âm, không phải là mục tiêu của quân đoàn Thánh Phong chúng ta sao? Dùng thần Thánh Phong gột rửa dơ bẩn, nếu ai đó hy sinh vì điều này, đó là vinh quang của họ, đi!" Ngữ khí của Lực Áo Nạp Đức đã có vẻ không kiên nhẫn.
Quan quân nhu không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn quay đầu rời đi
Lười biếng nằm ở nơi đó một lúc lâu, Lực Áo Nạp Đức lấy ra huy chương Thánh Phong của mình, phía trên một ký hiệu cổ quái đang chậm rãi lóe ra.
Huy chương Thánh Phong là dấu hiệu quyền lực cao nhất của Thánh Phong quân, mỗi ký hiệu trên đó đều có hàm ý riêng, hiện tại ký hiệu này còn được gọi là lệnh động viên tối cao, khi ký hiệu này xuất hiện, Thánh Phong quân nhất định phải chuẩn bị động viên cao nhất, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Kể từ khi tiếp nhận vị trí thần kỵ của quân đoàn Thánh Phong, Lực Áo Nạp Đức sẽ không cho rằng ký hiệu này sẽ có một ngày sáng lên, lúc trước hắn đã bỏ ra một số tiền lớn mới được điều đến quân đoàn Thánh Phong, trên danh nghĩa là trấn thủ vực sâu, nhưng hắn cho rằng mình đến đó là để dưỡng lão.
Thánh Phong quân đóng quân ở vùng nông thôn hẻo lánh, cách xa trung tâm quyền lực, chỗ tốt duy nhất chính là có thể kiếm chút đặc sản địa phương vực sâu và chơi với một vài cô gái nông thôn hương dã, khó khan lắm mới phát hiện được một con đường tài chính, không đợi đến tay đã nhận được lệnh động viên, đùa giỡn cái gì thế này.
Lực Áo Nạp Đức làm gì còn kiên nhẫn chờ đợi, nhanh chóng nắm tài lộ trong tay, kiếm thêm chút tiền mới là thật, cũng không biết lệnh động viên này đại biểu cho cái gì, nếu như quá nguy hiểm, nghĩ biện pháp đổi chỗ khác mới là thật.
Nhưng chuẩn bị dù sao vẫn cần tiền, kiếm tiền mới là chân thật nhất, về phần chết thêm mấy người? Một ít dân đen bình dân mà thôi, không sao cả, sứ mệnh của quân đoàn Thánh Phong chính là rửa sạch vực sâu, vì sứ mệnh mà hy sinh, là vinh quang của bọn họ.
......
Khi bị Phỉ Lâm kéo đến khu vực mới của thành phố dưới mặt đất, Anger nhìn thấy hàng chục ngàn người tị nạn đang than khóc.
Thánh Phong quân đưa tới chỉ có một trăm người, dưới sự liên thủ của hai vị Thánh nô, một trăm tên Thánh Phong đột nhiên bị ném đến quảng trường Địa Hạp trước cửa Hàn Băng thành, lúc trước một trăm năm mươi tấn lương thực cùng ba người Ngân Tệ cũng là đưa đến địa điểm này.
Bị ném đưa đến đây, yêu cầu về không gian càng nghiêm ngặt hơn Truyền Tống Trận, gần Hàn Băng thành, thì quảng trường Địa Hạp là thích hợp nhất.
Lúc đưa lương thực, thì Hàn Băng thành có chuẩn bị, nhân viên vũ khí đều chuẩn bị sẵn sàng để phòng ngừa ngoài ý muốn, nhưng buổi sáng An Na cùng với Lam mới rời đi, bởi vì mang theo Ngân Tệ, cho nên các nàng không cho rằng kẻ địch sẽ phát động tấn công, cho nên cũng không tăng lên cấp bậc cảnh giới.
Chờ hai gã Thánh nô bước vào quảng trường để bắt đầu nghi thức định vị, thủ vệ Hàn Băng thành cũng không biết phát sinh chuyện gì, họ báo cáo từng lớp một, chờ có phản hồi, thì một chùm ánh sáng đã lóe lên, một trăm Thánh Phong quân vũ trang hạng nặng đã xuất hiện ở giữa quảng trường.
Đối mặt với kẻ thù được trang bị vũ khí hạng nặng, không cần báo lên trên thì thủ vệ cũng biết nên làm như thế nào, vội vàng quay nỏ chuẩn bị phóng ra, sau đó bọn họ được chứng kiến một trận vây thành rất chuyên nghiệp.
Mười gã đàn ông mặc giáp nặng cao lớn cường tráng mang theo những chiếc khiên nặng cao hơn cả con người, đứng ở hàng đầu đội ngũ, khóa trái và phải, rồi khóa chung với những cái khiên bên cạnh, phía dưới cắm xuống đất, vững vàng chống đỡ.
Mười vị Mục Sư phóng ra thánh khiên, gia trì bên trên tấm khiên, chỉ thấy mặt ngoài của tấm khiên hiện lên từng tấm khiên trong suốt.
Hai vị Thánh kỵ sĩ cắm thanh kiếm bằng hai tay xuống đất, quỳ một chân xuống, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, trên người bọn họ tỏa ra một vầng hào quang, nơi vầng hào quang chạm tới, trên người mỗi người đều lóe lên một ít ngôi sao nhỏ
Hào quang thành kính, có thể tăng lực phòng ngự của đội viên trong hào quang.
Dưới sự gia trì của tấm khiên nặng nề, thánh khiên, hào quang thành kính, cả đội ngũ vững như thành đồng.
Những thành viên còn lại bắt đầu tiến hành chuẩn bị, tám vị Thánh Kỵ Sĩ trong đó triệu hoán ra chiến mã của mình, chỉ có Thánh Kỵ Sĩ mới có năng lực triệu hoán chiến mã, trong đội ngũ này chỉ có mười thánh kỵ, nói cách khác nhiều nhất là mười vị kỵ binh.
Ong ong ong! Liên tiếp ba tiếng dây cung vang lên, hai mũi tên nỏ phòng thủ thành to bằng cánh tay được đóng vào tấm khiên nặng nề, một mũi tên bắn lên không trung. Đầu mũi tên nỏ bắn trúng mục tiêu vỡ vụn, trục mũi tên vỡ vụn thành hàng trăm mảnh vụn gỗ bắn tung tóe.
Trên bề mặt của tấm khiên bị nghiền nát, sau đó những mũi tên nỏ mới rơi xuống tấm khiên nặng nề, phía sau tường khiên là những binh sĩ mặc giáp nặng bị bắn trúng cùng binh sĩ ở hai bên trái phải giống như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi.
Mục sư lập tức trị liệu, một thuật trị liệu khẩn cấp được áp dụng để áp chế nội thương, rồi thêm một lần Thánh Quang ân trạch, mới chậm rãi khôi phục được càng nhiều thương tổn.
Trong số tám vị thánh kỵ được triệu tập ra khỏi chiến mã, trong đó có một người áo choàng màu đỏ, chỉ nghe thấy hắn hét lên: "Tường khiên, tiến lên!"
Những tấm khiên nặng được binh sĩ khiêng lên, bước chân chậm chạp mà nặng nề, từng bước một, chỉnh tề tiến về phía trước.
"Cáp lý lộ -- di tắc á -- ba tây á -- tây tư mã -- an mã tạp - " tất cả mọi người đồng thanh xướng lên bài thánh ca với ba âm tiết làm thành khổ thơ, phối hợp với bước chân của tất cả mọi người, để mọi người duy trì tiết tấu gọn gàng, bức tường khiên có thể được kín kẽ.
Và nội dung của bài thánh ca, không có gì khác là 'ca ngợi thần, ca ngợi chủ nhân, ban thưởng quần áo, ban thưởng thực phẩm, không có các loại bệnh tật."
Nhìn thấy nỏ đã được lắp tên, liền nghe được thánh kỵ mặc áo choàng màu đỏ quát đến: "Dừng lại! Khiên!"
Mà những tiễn thủ bắn nỏ trong lỗ tường cũng không biết phải làm sao, bắn không được mà không bắn cũng không được.
Thấy nỏ tiễn giương cung mà không bắn, thánh kỵ mặc choàng màu đỏ lập tức thay đổi mệnh lệnh: "Tường khiên! Luân phiên tiến lên phía trước.”
Vì thế tường khiên được chia làm hai nửa, một nửa bất động, một nửa tiến lên một khoảng cách, dừng lại, đổi nửa kia tiến lên, luân phiên như thế, đội ngũ chậm rãi áp sát vào tường thành.
Trên tường thành sinh ra hỗn loạn, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một cuộc tấn công chuyên nghiệp như vậy.
Bởi vì gió An Tức, cho nên thế giới này đã hơn một ngàn năm chưa từng xảy ra chiến tranh với quy mô lớn, hầu như cũng không có trận chiến tấn công và phòng thủ chính quy nào, năng lực thủ vệ của Hàn Băng thành so với Thánh Phong quân, cũng giống như sự khác biệt giữa dân binh thôn trang và quân chính quy vậy.
Tiếp cận đến khoảng cách bắn cung, kỵ sĩ mặc choàng màu đỏ phất tay: "Nỏ tiễn, áp chế.”
Gần một nửa đội ngũ được trang bị cung tên, một đợt bắn năm mươi phát, thay phiên nhau bắn ra, quân phòng thủ trong lỗ tường bị áp chế đến không ngẩng đầu lên nổi.
Kỵ sĩ mặc choàng màu đỏ xoay người lên ngựa, xếp hàng trước, xếp thành hàng tiến lên, thánh quang trên người bọn họ càng sáng hơn một phần, vị thánh kỵ mặc choàng màu đỏ dẫn đầu, tám vị thánh kỵ bước ra với khí thế của thiên quân vạn mã, sức mạnh vô hình dâng trào giữa bọn họ, cuối cùng hóa thành một tiếng hò hét vang vọng khắp trời đất: "Thần thánh! Xung phong!”
Sức mạnh của tám vị thánh kỵ hòa làm một, đánh vào cổng thành, gỗ vụn văng tung tóe, phá tan Hàn Băng thành.