Anger kéo cương thi nhỏ đi xuống bên dưới, ‘người” trên đường càng ngày càng nhiều. Trong đó còn có rất nhiều bộ xương khô và cương thi, chúng nó hoặc là cõng sọt vận chuyển đồ, hoặc là khuấy tời xách nước, công việc lặp đi lặp lại.
Anger nhìn thấy bóng dáng của chính bản thân mình trên người chúng nó, chính nó cũng là một bộ xương khô tiến hành công việc trồng rau mang tính lặp đi lặp lại như vậy.
Có những bộ xương khô và cương thi này, Anger và cương thi nhỏ có vẻ không hề thu hút. ‘Người’ trên đường nhìn cũng không nhìn bọn họ lấy một lần, từng người bận rộn công việc của mình, nhưng không biết vì sao trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Anger phát hiện trên thế giới có nhiều loại ‘người’ như vậy. Có nhân loại giống như Ngải Tư Khắc, có người Đầu Trâu thân người đầu trâu, có người Thượng cổ tay dài hơn chân di chuyển bằng chi trước, còn có yêu nữ móng dê có dáng người quyến rũ, vân vân đủ loại.
Đương nhiên số lượng nhiều nhất vẫn là bộ xương khô và cương thi, hầu như tất cả các nhiệm vụ lặp đi lặp lại đều do bộ xương khô cùng cương thi hoàn thành, ví dụ như bện dây cáp treo, gánh nước, vận chuyển đồ đạc.
Anger nắm tay cương thi nhỏ đi mà chẳng có mục đích, càng đi càng ít người. Cuối cùng, Anger tìm thấy một mảnh đất bằng phẳng mềm xốp ở một góc vắng vẻ nào đó của thành phố dưới mặt đất trải dài tứ phương, nó quyết định dừng lại ở đây.
Nguyên nhân dừng lại là đất ở đây rất mềm xốp, rất màu mỡ, rất ẩm. Làm một bộ xương khô trồng rau, Anger cực kỳ mẫn cảm với thổ nhưỡng, loại đất nào có thể trồng cây, nó chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Đất ở đây rất màu mỡ nhưng lại quá ẩm, hơn nữa còn không có ánh mặt trời.
Ngay cả nông trường gần cung An Tức cũng đều có ánh mặt trời, thành phố dưới mặt đất lại không có. Nhưng không có ánh mặt trời không có nghĩa là không có thực vật, vách đá bên cạnh đất bằng có mọc một loại rêu phát sáng.
Chuyện này cũng không làm nó cảm thấy bất ngờ, ngay cả cục đá trên tức nhưỡng còn có thể mọc rêu, huống hồ chỉ là thành phố dưới mặt đất không có ánh mặt trời.
Từ khi đến đây mấy tháng, đã lâu lắm rồi Anger lâu không có trồng trọt gì, nhìn thấy đất mềm xốp, lại thấy thực vật có thể sinh trưởng, bản năng trồng rau khắc sâu trong linh hồn làm nó không nhịn được.
Không có ánh mặt trời thì không cần né tránh ánh mặt trời nữa, không có gió An Tức thì không cần đào hố, thế là Anger dứt khoát ở lại nơi này nghịch đám rêu, thu thập loại rêu biết phát sáng này ở khắp mọi nơi.
Khi nó đang hái rêu, trong phòng nghị sự của thành phố dưới mặt đất lại xảy ra một cuộc cãi vã kịch liệt.
Người đang cãi nhau chính là yêu nữ Lina và Địa tinh Khắc Lai Cách, nguyên nhân cãi nhau là Ngải Tư Khắc không mua được lương thực, thành phố dưới mặt đất không thể không gặp phải tình cảnh sống còn, bọn họ cần phải đưa ra quyết định.
Lina tức giận nói: “Đề nghị của ngươi là vô nhân đạo, vô nhân tính, vô đạo đức. Ngươi đuổi những người này tới hoang dã, vậy bọn họ nhất định phải chết, ngươi đây là đang gϊếŧ người!”
Khắc Lai Cách vẫn ung dung nói: “Ta không phải người, vì sao phải có nhân tính? Đuổi một nhóm người là vì để cho những người khác sống sót, đây không phải là chuyện có đạo đức nhất à? Nếu không làm như vậy thì giờ này năm sau tất cả chúng ta sẽ chết vì đói.”
Lina cả giận nói: “Ngươi chỉ đang nguỵ biện mà thôi, dựa vào cái gì ngươi có thể quyết định đuổi ai đi? Đuổi bao nhiêu người? Lại để những ai sống sót? Ngươi không có quyền lực này!”
Khắc Lai Cách bình thản nói: “Không phải ta quyết định đuổi bao nhiêu người mà sẽ do đồ ăn quyết định. Đồ ăn chúng ta có thể nuôi sống bao nhiêu người, số còn lại phải đuổi ra để bọn họ tự sinh tự diệt. Nói cách khác, tất cả đồ ăn dùng hết, toàn bộ bọn họ đều sẽ chết.”
Lina nói: “Chúng ta có thể cố gắng làm đèn ma pháp sáng lâu một chút, chúng ta tăng thêm ma lực cho chúng nó nhiều chút, mọi người đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể vượt qua khó khăn này.”
“Qua năm nay, vậy sang năm thì sao?” Khắc Lai Cách không cho là đúng: “Dân số mà thế giới này có thể chứa được không nhiều, ngày xưa vì có trạm chung chuyển của đế quốc Bất Tử, nhờ tài phú nó để lại nên chúng ta mới có thể chống đỡ hơn một nghìn năm. Bây giờ chúng ta thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi, chúng ta không nên phản kháng vận mệnh này, hãy để nó trở về vị trí vốn có của nó đi.”
Khắc Lai Cách dừng một lát rồi bổ sung thêm: “Bây giờ chúng ta đuổi dân cư cấp thấp thì còn có thể sàng lọc chọn lựa, giữ lại nhân tài có giá trị cao hơn. Chờ đến khi hết lương thực, cho dù cô muốn sàng chọn cũng không làm được nữa rồi. Pháp sư cao quý sẽ chết đói như người Thượng cổ, kỹ sư Địa tinh thông minh sẽ hư thối như những yêu nữ chỉ biết õng ẹo tạo dáng, mê hoặc lòng người kia, đó mới thật sự là lãng phí.”
Nói chuyện còn không quên đạp cho yêu nữ một phát làm Lina trực tiếp trở mặt quay sang nói với Phỉ Lâm: “Phỉ Lâm đại nhân, đề nghị của Khắc Lai Cách quá vớ vẩn và tàn nhẫn, xin Phỉ Lâm đại nhân hãy sử dụng một phiếu phủ quyết của ngài, phản đối đề nghị này của hắn.”
Phỉ Lâm gật gật đầu: “Đúng là quá tàn nhẫn, nhưng Lina à, nếu là ta, ta sẽ đề nghị phát động thiên tai vong linh.”
“Cái gì!?” Phỉ Lâm vừa nói xong, chẳng những Lina và Khắc Lai Cách, mà toàn bộ người trong phòng họp đều bị dọa tỉnh.
Đúng như tên gọi, Thiên tai vong linh chính là tai nạn do vong linh phát động, biến tất cả mọi người thành vong linh. Nói cách khác là giết chết toàn bộ vật còn sống trong thành phố dưới mặt đất, hành động này còn tàn nhẫn hơn đề nghị đuổi một bộ phận người của Khắc Lai Cách.
Hơn nữa hắn hoàn toàn có thể hiểu rõ, tất cả sinh vật bất tử trong thành đều nghe theo sự chỉ huy của Phỉ Lâm, chỉ cần ông muốn là có thể phát động thiên tai vong linh.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cho rằng mình nghe nhầm. Lina càng không tin, Phỉ Lâm đại nhân hiền từ lại có thể nói ra lời nói đáng sợ như vậy, theo bản năng mà tìm lý do thay ông: “Ý của Phỉ Lâm đại nhân là chuyển tất cả mọi người thành Vu Yêu sao?”
Phỉ Lâm lắc đầu: “Không có nhiều vật liệu như vậy, nhiều lắm cũng chỉ có thể chuyển ba đến năm người, không có ý nghĩa gì cả.”
“Vậy ý của ngài à?” Khắc Lai Cách cẩn thận hỏi, hắn có thể chấp nhận đuổi một bộ phận, bởi vì thế nào hắn cũng không bị đuổi. Nhưng nếu là thiên tai vong linh thì hắn sẽ phải tranh giành ba đến năm danh ngạch chuyển kiếp này.
Phỉ Lâm thở dài rồi hỏi: “Các ngươi biết thành phố dưới mặt đất phát triển tới hôm nay, thành tựu lớn nhất đã đạt được là gì không?”
Đề tài chuyển hẳn sang một hướng khác làm mọi người ngạc nhiên lắc đầu.
“Là bầu không khí hài hòa, khi mọi người vừa đến đây, người Đầu Trâu cùng Địa tinh còn là kẻ thù truyền kiếp, yêu nữ là nô lệ của loài người, rất nhiều chủng tộc là đồ ăn của nhau, các ngươi biết sau khi hết lương thực, mọi người sẽ làm gì không?”
Có người đã đoán ra Phỉ Lâm muốn nói gì, trên mặt hiện ra thần sắc ngưng trọng, đây đúng là khả năng trước kia bọn họ chưa nghĩ tới.
“Bọn họ sẽ rửa sạch sẽ nghé con mới sinh nhà Ngưu đại tẩu bên cạnh ném vào trong nồi, sẽ xuyên thịt Địa tinh lên giá rắc gia vị rồi bỏ vào lò nướng, sẽ chặt móng ngựa của yêu nữ để hầm canh.”