Bác gái Đầu Trâu mặt mày xanh xao đang đào rêu, trong nhà bà có ba đứa con, mà đứa nào cũng ăn rất nhiều, ăn làm bà muốn nghèo luôn. May mắn là mấy bà là người Đầu Trâu, có thể ăn cỏ, nghèo thì ăn cỏ cũng sẽ không chết đói.
Thế nhưng thế giới này ngay cả cỏ cũng không có, rêu lại có mùi hôi thối, nếu như không phải thật sự không còn sự lựa chọn nào khác, bác gái Đầu Trâu tuyệt đối sẽ không lựa chọn ăn thứ này, ăn đến mức người cả nhà mặt mày xanh xao vàng vọt, vạn nhất không cẩn thận còn mắc phải bệnh sa nang [1], vậy thì thật phiền toái.
[1] túi dịch hoàn phình to, sa xuống
Cho nên khi có người ném một túi lương thực trước mặt bà, hỏi bà có tin vào 'bất tử' hay không, bác gái Đầu Trâu bùm một cái quỳ xuống, ôm chặt lấy túi lương thực không buông tay, kích động nói: "Tin tin tin, ta tin 'Bất tử', tư thế nào cũng được hết."
Tư thế nào cũng được? Vậy thì quỳ xuống đi.
Đưa bác gái Đầu Trâu đến trước tế đàn: "Tin tưởng thành kính, vua, ban lương thực cho bà."
Bụp bụp bụp, bác gái Đầu Trâu dập đầu mạnh đến mức gạch đá trước tế đàn đều bị xới tung, lửa vong linh bốc lên ngùn ngụt, những người quanh năm đói khát, ở trước mặt lương thực, sẽ thành kính hơn bất kỳ một tín đồ nào.
Sau khi dập đầu được mười lăm lần, trên người bác gái Đầu Trâu bỗng bay ra một ngọn lửa u lam, nhập vào trong lửa vong linh.
Ngay khi ngọn lửa u lam nhập vào lửa vong linh, Anger lại có một loại cảm giác kỳ quái, nó cảm giác trong nháy mắt đó, bác gái Đầu Trâu, lửa vong linh, nó, cương thi nhỏ liên kết thành một tấm lưới, đây chính là mạng lưới linh hồn sao?
"Đúng vậy, là mạng lưới linh hồn đó, mày chơi xấu, mày đây là mua chuộc lòng người!" Nại Cách Lý Tư hóa thân thành hình tượng thằn lằn phẫn nộ bất bình nói, nó vẫn luôn chờ tin tức, cũng không có rời đi, quy củ gì mà một ngày chỉ có thể hỏi một câu hỏi đã sớm bị nó ném sang một bên.
Anger không hiểu chỉ vào bác gái Đầu Trâu, nói: "Thành kính.”
Không phải nói tin tưởng sùng đạo là được rồi sao?
Nại Cách Lý Tư bị chặn một hơi nghẹn muốn chết, quả thật, khi truyền bá tín ngưỡng, ơn huệ nhỏ có thể phát huy tác dụng gấp bội, ngay cả khi thần tri thức như nó truyền bá tín ngưỡng, cũng đã phát một ít huy chương, ví dụ như giải nhất nhì, ba trong cuộc thi tri thức gì đó.
Nhưng một túi lương thực như Anger đập xuống, đã không còn là phạm trù của ơn huệ nhỏ nữa, cho dù đó là nhất thời mua chuộc được lòng người ...
Nghĩ đến đây, Nại Cách Lý Tư đột nhiên ý thức được, Anger hình như thật sự chỉ cần 'nhất thời' thu mua lòng người là đủ rồi, nó căn bản không có khái niệm truyền bá tín ngưỡng, cũng không có loại ý nghĩ này.
Nó chẳng qua là dựa theo đề nghị của Nại Cách Lý Tư, đến kiểm chứng một chút chuyện trước đó không thể xác định mà thôi.
Điều này không phải là kiểm chứng sao?
"Được rồi, mày có lý, mạng lưới linh hồn quả nhiên chuyển đến người mày rồi, nhưng vấn đề là mày không phải quân vương, cũng không có thần cách, mày đã đánh cắp mạng lưới linh hồn như thế nào vậy?" Nại Cách Lý Tư không thể giải thích được.
Nại Cách Lý Tư không hiểu, Anger lại càng không nghĩ tới, sau khi nó đưa lương thực cho bác gái Đầu Trâu thì liền muốn rời đi.
"Này này, mày cứ như vậy rời đi sao? Mày không phải muốn củng cố sao? Không muốn triển một chút sao? Không phải quá lãng phí sao?" Nại Cách Lý Tư hỏi dồn dập, đốt lửa vong linh, kế thừa mạng lưới linh hồn, còn thành công mua chuộc một tín đồ thành kính, cứ như vậy quay đầu đi?
Đáng tiếc là mình bị phong ấn, không thì có điều kiện như Anger, Nại Cách Lý Tư rất nguyện ý cải tạo một thần cách khác.
"Lương thực, không lấy ra được. "Anger nói, nó vừa mới nhận một viên hồn tinh của Phỉ Lâm, có thể dời năm túi lương thực, đã dùng một túi, còn lại bốn túi muốn phát triển cái gì quả thực cũng quá khó khăn.
"Có tín ngưỡng mày còn sợ không có năng lượng linh hồn? Sau khi có nhiều tín đồ nhiều hơn, cam đoan hồn tinh của mày đều dùng không hết." Nại Cách Lý Tư mê hoặc, nó thật sự là không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy.
"Sẽ dùng không hết?" Ange nghiêng đầu, hỏi: "Sách đồng thau, muốn bao nhiêu?"
Ý của Anger là muốn chuyển quyển sách đồng thau ra, phải dùng bao nhiêu hồn tinh?
Câu hỏi này đã làm Nại Cách Lý Tư sợ hãi: "Mày còn có ý đồ tới tao nữa hả? Chờ mày có được thần lực mạnh như tao, có lẽ là được.”
Quyển sách đồng thau, là thần khí phong ấn Nại Cách Lý Tư, nắm giữ nó, chẳng khác nào nắm giữ thần lực của thần tri thức, trên thế giới, có thể nắm trong tay một vị thần, gọi là ngự thần giả.
Một đứa ngốc nghếch như Anger, lại có chí khí lớn như vậy?
Thế nhưng nó nhanh chóng biết được, Anger kỳ thật là tùy tiện tìm một vật tham chiếu, mà nó chính là một vật tham chiếu: "Thần lực của ngươi, tương đương với bao nhiêu hồn tinh?"
"......"
Bị hấp dẫn bởi hồn tinh 'muốn bao nhiêu có bấy nhiêu', Anger đồng ý với đề nghị của Nại Cách Lý Tư, tiếp tục phát triển tín đồ.
Phương pháp rất đơn giản, tìm bác gái Đầu Trâu, thuật lại lời của Nại Cách Lý Tư: "Quân vương bất tử cảm nhận được tai họa, lệnh cho ta cứu các người, tin sẽ không chết, ăn no, nói cho con của bà, chồng, người thân, tín ngưỡng sùng đạo, ăn chán chê.”
Khá lắm, Anger trả lại một túi lương thực, Nại Cách Lý Tư trực tiếp giảm xuống chỉ cho ăn no.
Xong rồi, nó lại cố ý dặn dò bác gái Đầu Trâu: "Dẫn người khác đến, có nhiều đồ ăn." Ý tứ là, dẫn người tới có thể có nhiều hơn.
Những từ tối nghĩa khó hiểu này, bác gái Đầu Trâu nghe mà bó tay toàn tập, thế nhưng lại có loại cảm giác rất lợi hại.
Sau khi hiểu được ý của nó, ánh mắt của bác gái Đầu Trâu đều lóe sáng, trừng đến sắp lớn như chuông đồng.
Ba đứa nhỏ trong nhà đều là dạ dày không đáy, bình thường đói một bữa no một bữa, hiện tại tin tưởng không chết là có thể ăn no?
Tin, chắc chắn là tin, còn không tin? À không tin thì bác gái Ngưu có thể đánh gãy chân bọn họ.
Căn bản không cần đánh gãy chân, ba đầu trâu nhỏ vừa nghe có thể ăn no, hai mắt đỏ ngầu, dùng tốc độ của trâu điên chạy như bay tới, đầu đập bùm bùm bùm như muốn rung trời, lửa vong linh bị bọn họ thúc giục bốc lên cao, còn mạnh hơn cả ngọn lửa của bác gái Đầu Trâu.
Quả nhiên, đối với mấy đứa nhóc choai choai mà nói, được ăn no thì niềm tin tín ngưỡng càng thành kính.
Thế nhưng Nại Cách Lý Tư rất nhanh liền hối hận, bởi vì nó hứa hẹn ăn no, nhưng quên mất đối phương là người Đầu Trâu, một đầu trâu nhỏ ăn hơn một túi lương thực, một viên hồn tinh đổi lấy năm túi lương thực, ngoại trừ một túi cho bác gái Đầu Trâu, bốn túi còn lại toàn bộ cho ba đầu trâu nhỏ ăn hết.
Một viên hồn tinh, năm túi lương thực, thu mua được bốn người tham ăn thành kính, cũng không biết là lỗ hay lời nữa, hẳn là buôn bán có lời, mỗi người Đầu Trâu ít nhất dâng hiến một ngọn lửa linh hồn, tương đương với số lượng của bốn viên hồn tinh.
Nhưng những năng lượng này cũngcần một quá trình rất phức tạp, mới có thể chuyển hóa nó thành năng lượng linh hồn để chiết xuất ra.
"Mày, lửa vong linh, Khưu Khắc, mạng lưới linh hồn, lưu chuyển, đúng đúng rồi, năng lượng trong lửa vong linh, khống chế nó, lưu chuyển lên người mày, nào, hãy thử làm lớn mạnh linh hồn của mình, cảm giác được không? Mày có cảm thấy mạnh mẽ hơn không?”
"Rốt cuộc mày có phải là bộ xương khô không đấy? Sao mày lại thành thạo dữ vậy? Trước đó mày đã thực hành bao giờ chưa? Đây là một quá trình rất phức tạp, ngay cả khi mày biết phải làm như thế nào, thì mày cũng phải thực hành trong một thời gian dài để nắm bắt được nó, mà sao tao vừa nói mày đã làm được vậy? Bộ mày là bộ xương của nữ thần may mắn hả?”
Khi Nại Cách Lý Tư cho rằng quá trình rất phức tạp, thì Anger một lần thực hiện đã hoàn thành, toàn bộ năng lượng trong lửa vong linh đều được trích xuất ra.
"Gió, lưu chuyển." Anger chỉ chỉ đỉnh đầu, quá trình phức tạp này cũng giống như nó từ trong hầm mộ vươn tay ra, dẫn dắt luồng khí lạnh lạnh lẽo từ trong gió An Tức.