Lại đến thời gian bận rộn nhất trong năm, mùa thu hoạch.
Anger đang làm việc chăm chỉ, lưỡi liềm sắc bén trong tay tung bay, một đống hoa màu được cắt tận gốc nằm gọn gàng bên cạnh, tinh chuẩn giống như có một bàn tay vô hình đang sắp xếp vậy.
Đây đều là kinh nghiệm tích lũy được sau hơn một nghìn năm làm việc không ngừng nghỉ. Lưỡi liềm giống như vật sống trong tay nó, muốn cắt ở đâu thì cắt ở đó, muốn cắt sâu bao nhiêu cắt sâu bấy nhiêu, tạo điều kiện càng tốt hơn cho lần sắp xếp tiếp theo.
Cứ không ngừng làm việc như vậy, một đêm lặng lẽ trôi qua, trời tờ mờ sáng, tiếng chim hót xung quanh dần dần nhiều hơn, các loại chim nhỏ cùng với những chủng loại khác nhau đáp xuống bờ ruộng mổ lương thực rơi vãi.
Nếu chúng nó chỉ mổ lương thực bị rơi ra thì Anger sẽ không quan tâm, số lượng rơi vãi vụn vặn này sao có thể so được với sự màu mỡ trên cây. Nhưng không ít chim chóc mới tới chưa được dạy dỗ đã vượt qua giới hạn, bay xuống mổ lương thực mà nó chưa thu hoạch.
Anger khẽ nghiêng đầu rồi xoay người đi đến bờ ruộng, lấy mũ rơm trên đầu bù nhìn xuống rồi đội lên đầu.
Sử dụng ma lực, Anger đội mũ rơm hoá thành một con chim ưng, tung cánh bay về phía cánh đồng làm cho chim nhỏ đang đậu trên lương thực sợ chết khiếp, thục mạng chạy trốn, một lúc lâu sau cũng không dám quay về.
Mũ của bù nhìn rơm là một loại đạo cụ ma pháp có thể phóng ra ma thuật, chỉ cần dùng một ít ma lực để kích phát là có thể duy trì một loại ma thuật trong thời gian dài, trừ phi người có tinh thần lực cao hơn Anger, nếu không rất khó nhìn thấu, dùng để lừa chim nhỏ như vậy là đủ rồi.
Những bù nhìn đội mũ này đã từng có thể tự phóng thích ảo thuật, đe doạ chim nhỏ thú con ăn vụng. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, những bù nhìn này dần dần không còn động tĩnh gì nữa.
Sau khi trải qua mấy năm giảm sản lượng với quy mô lớn, chim nhỏ động vật nhỏ càng ngày càng nhiều, ngay cả hạt giống vừa mới gieo trồng cũng bị chúng nó ăn luôn, Anger mới nhận ra tác dụng của bù nhìn rơm, sau đó chậm rãi luyện tập cách sử dụng mũ ảo thuật.
Đến bây giờ, nó đã học được cách biến thành mấy kiểu ngoại hình, ví dụ như chim ưng mà chim nhỏ và động vật nhỏ sợ nhất.
Chỉ thấy một con chim ưng khổng lồ vỗ cánh bay lượn khắp cánh đồng, mùa màng được thu hoạch liên tục, nhưng đàn chim nhỏ tham ăn lại không dám đậu xuống.
Mặt trời lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu lên người Anger mang đến cảm giác nóng rực.
Sinh vật bất tử ghét ánh mặt trời nhất, Anger cũng không ngoại lệ. Thật lâu thật lâu trước kia, nó đứng vài phút dưới ánh nắng mặt trời đã cảm thấy linh hồn của mình như muốn nổ tung. Lúc ấy, nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào nơi mặt trời không chiếu đến được.
Nhưng hơn một nghìn năm trôi qua, cho dù Anger không thích ánh mặt trời, nhưng đã không còn cảm giác khó chịu của năm đó nữa. Đặc biệt là khi chỉ còn một ít lương thực nữa chưa cắt xong, nó cảm thấy mình còn có thể chịu đựng thêm một lúc nữa.
Dưới ánh mặt trời, Anger cũng đã thu hoạch và đóng gói những luống hoa màu cuối cùng, sau đó đẩy xe nhỏ vận chuyển chúng tới nhà kho.
Đẩy rồi đẩy, Anger đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nó ngẩng đầu nhìn về phía nông trường, chỉ thấy ngoài hàng rào, một cánh cổng hình vòm phát ra ánh sáng màu trắng nhạt.
Anger quên mất bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện tình huống khác thường như này, những năm gần đây không có tiếng động, không có ánh sáng, chỉ có sự tĩnh lặng.
Vì sao cổng hình vòm biết phát sáng? Những linh hồn bất diệt đó đã quay về rồi sao?
Anger lập tức rẽ sang đó, lương thực cũng không cất đi nữa, đẩy xe đẩy nhỏ đi về phía cánh cổng hình vòm đang phát sáng. Nhưng đi tới chỗ đó lại không phát hiện ra bất cứ linh hồn bất diệt nào, ngoài cánh cổng phát ra ánh sáng ra thì cảnh tượng xung quanh không có bất cứ thay đổi nào so với ngày thường.
Anger khó hiểu đi vài vòng quanh cánh cổng, đi tới đi lui rồi lại đi tới chính giữa, sau đó trực tiếp biến mất giữa cánh cổng hình vòm.
Nó chỉ cảm thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh cũng biến dạng, không còn là nông trường bốn phía hoang vu tĩnh mịch mà là một cánh đồng hoang vu, có hai cột đá sừng sững giữa đồng vắng, phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt.
Anger bước một bước về phía trước rồi chạm nhẹ vào cột đá đang phát sáng kia, lại nhìn thấy như có một lớp màng liên kết nó và cột đá.
Lại bước về phía trước thêm một bước, Anger cảm thấy bị trói buộc, lớp màng trói chặt nó và cột đá với nhau.
Cái gì thế này? Anger cố gắng vùng vẫy, nó làm rách tấm màng một cách dễ dàng, bàn chân cũng đặt lên mặt đất.
Tấm màng ánh sáng bị nó làm rách vô lực lơ lửng co rút lại, cuối cùng thu nhỏ lại đến cổ tay của nó, hoá thành một chiếc vòng tay bằng da có khắc phù văn trên cổ tay.
Trang sức vật phẩm ma pháp à? Anger hơi nghiêng đầu.
Đúng lúc này, phía sau nó đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Người… Người chim? Ta… Ta rõ ràng ta đã… Cầu nguyện với linh hồn bất tử, vì sao người tới lại là người chim?”
Anger quay đầu lại nhìn, đó là một nhân loại gầy gò đang nằm rạp trên mặt đất, lộ ra cổ tay khô quắt thấy xương, trông giống như một bộ xương bọc da. Một bàn tay của hắn chỉ về phía Anger, không cam lòng nói xong chữ cuối cùng, đầu và cánh tay đều không có sức, hôn mê bất tỉnh.
Người chim? Ta sao? Anger nghiêng đầu cảm thấy không thể hiểu được, rõ ràng nó là bộ xương khô, vì sao nhân loại lại chỉ nó rồi nói “người chim”? Người chim là thứ gì?
Nghĩ vậy, Anger đột nhiên sờ lên đầu của mình, cởi mũ rơm của bù nhìn xuống.
Thì ra là thế, nó chưa cởi mũ rơm ra nên lúc này vẫn đang biến thành ngoại hình của một con chim ưng, nên mới bị nhân loại này hiểu nhầm.
Anger treo mũ lên trên cổ rồi đi đến bên cạnh nhân loại, dùng ngón tay chọc chọc hắn, không cử động, hình như bị ngất rồi.
Nó cẩn thận quan sát, hơi thở sinh mệnh của nhân loại này đang dần yếu đi, bất cứ lúc nào cũng có tắt lịm, nói cách khác là nhân loại này sắp chết.
Điều này làm Anger cảm thấy mờ mịt và không biết phải làm sao, nó chỉ là một bộ xương khô nhỏ trồng rau, chưa từng gặp phải loại chuyện này, bây giờ nó nên làm gì đây?
Suy nghĩ một lúc, Anger đột nhiên nhớ tới xe đẩy của mình, lương thực vừa thu hoạch chất lên trên xe chuẩn bị chuyển đến nhà kho, nhưng trên đường bị ánh sáng hấp dẫn bèn đẩy xe tới đây, bây giờ trên xe đẩy của nó còn có lương thực.
Nhân loại có lẽ cần đồ ăn đúng không? Hắn gầy như vậy hẳn là đói lắm? Nghĩ vậy, Anger bèn biết mình nên làm như thế nào, dù sao chuyện nó có thể làm cũng không nhiều lắm.
Nó lật người nhân loại lên, cầm một vốc lương thực nhét vào miệng hắn, sau đó ngồi xổm ôm đầu gối quan sát.
Vì sao lại không ăn? Một lúc lâu sau, Anger phát hiện đối phương vẫn không có động tĩnh gì, lúc này nó mới hiểu ra: Ngất xỉu là sẽ không thể ăn được gì.
Vậy nên Anger quyết định lại giúp hắn thêm một lần, nó cầm lương thực nhét vào trong miệng nhân loại, sau khi nhét mấy cái, nhân loại cũng bị nó dày vò tỉnh lại.
Nhân loại yếu ớt khó khăn phun ra ngũ cốc suýt nữa làm mình chết vì nghẹn, khó khăn tỏ vẻ muốn lột vỏ nấu chín mới có thể ăn, đồng thời bày tỏ mình sắp khát chết, cần uống nước.
Đối mặt với yêu cầu này, Anger khó xử, nó tìm nước ở đâu bây giờ?
Không tìm được nước, ngũ cốc lại không ăn được, nhân loại yếu ớt nhìn chằm chằm xe đồ ăn của nó, cuối cùng đang sống sờ sờ chết đói.