Đừng nhìn pháp sư có vẻ không chút phòng bị, nhưng Anger có thể cảm giác được sóng linh hồn của đầu bộ xương ngựa thỉnh thoảng quét về phía nó. Đương nhiên, cho dù không có sự đề phòng của bộ xương ngựa, Anger cũng không muốn trêu chọc pháp sư này, nó chỉ là một bộ xương khô trồng rau nhỏ bé, không thích gây chuyện như cương thi nhỏ đâu.
Nó lấp kín con đường nối giữa hai cái hố cũng vì lý do này, nó sợ cương thi nhỏ nghe thấy tiếng động sẽ bò tới đây.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, gió vừa ngừng thổi, pháp sư đã thức dậy, hắn nhào nhào mặt mình thật mạnh coi như là rửa mặt.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn ngạc nhiên nhìn về phía Anger rồi cười nói: “Đúng là một bộ xương khô ít nói, ta rất ít khi gặp được một bộ xương khô yên lặng như ngươi đó. Hy vọng lần sau tới đây ngươi vẫn còn sống.”
Đây là một lời chúc phúc thật lòng, bộ xương khô trong khu vực này đổi mới cực kỳ nhanh. Nếu có thêm mấy con hoạt bát như cương thi nhỏ thì tốc độ đổi mới sẽ càng nhanh hơn.
Anger đã là một bộ xương khô rất yên tĩnh, còn bị pháp sư gặp được, cũng may pháp sư này không có ác ý gì. Nếu là kẻ săn mồi khác thì nó sẽ gặp phải phiền phức lớn rồi. Vậy nên ‘lần sau còn sống’ cũng không phải một mục tiêu dễ dàng đạt được, mà cần phải có vận khí rất tốt.
Pháp sư bò ra khỏi hố rồi đặt đầu xương ngựa lên người nó, xì một tiếng, trong mũi của bộ xương ngựa phun ra một ngọn lửa xanh, trượt xuống chân sau đó lập tức đứng dậy.
Pháp sư dắt bộ xương ngựa đi hai bước, đột nhiên nhớ ra gì đó bèn quay đầu lại nói: “Này này này, hôm qua thất lễ nên quên không giới thiệu, ta là Ngải Tư Khắc, một người bán hàng rong trên con đường Hoàng Kim, cũng là một pháp sư vong linh.”
Ngải Tư Khắc đặt tay lên ngực rồi khẽ gật đầu với Anger, lúc này mới đi về phía đồng bằng dưới sườn núi.
Anger nhìn bóng dáng của Ngải Tư Khắc rồi lại nhìn phương hướng hắn đi, ngọn lửa linh hồn trong mắt loé lên vài cái, cũng không biết nghĩ tới gì, nó bò ra khỏi hố đi theo Ngải Tư Khắc từ phía xa.
Ngải Tư Khắc chưa đi được bao xa đã phát hiện ra Anger, hắn dừng lại, Anger cũng dừng lại, hắn đi về phía trước, Anger cũng đi về phía trước, vẫn luôn duy trì khoảng cách mấy chục mét. Dáng vẻ giống y như cương thi nhỏ, không biết từ lúc nào, Anger đã bị tính cách của nó ảnh hưởng.
Điều này làm Ngải Tư Khắc bật cười lắc đầu, cũng không để ý đến Anger nữa.
Xuống sườn núi, bộ xương khô trên đường cũng bắt đầu nhiều hơn, bộ xương khô cấp thấp đều bị bộ xương ngựa doạ chạy. Cả quãng đường không gặp trở ngại nào, đi tới cái hố trước kia của Anger, một bộ xương khô xám bò lên từ trong hố.
Chính là bộ xương khô dẫn người đuổi theo Anger và cương thi nhỏ, hiển nhiên nó đã phát hiện ra ưu điểm của cái hố cho nên chiếm làm của riêng.
Những bộ xương khô khác đã bị bộ xương ngựa doạ chạy nhưng bộ xương khô xám thì không, nó bò lên trên mặt đất, há quai hàm phát ra tiếng gào của linh hồn.
Nơi gần hố như bị kinh động, liên tục có mười mấy bộ xương khô cấp thấp bò ra.
Không giống như lần trước bị đuổi theo, số lượng thủ hạ của bộ xương khô xám ít đi rất nhiều, chỉ còn lại mười mấy con, có vài con trên mặt còn có vết lõm do bị đập nữa.
Anger nghi ngờ đây là bút tích của cương thi nhỏ, từ lần trước bị đuổi theo, trên mặt bị chém một đao, cương thi nhỏ cực kỳ thích đánh vào mặt người khác, có rất nhiều lần kéo khung xương về trên mặt khung xương đó cũng có vết nứt tương tự.
Trong khoảng thời gian này, cương thi nhỏ đi sớm về muộn, không phải là đi gây chuyện với thuộc hạ của bộ xương khô xám đó chứ?
Có người xông vào lãnh địa của mình làm bộ xương khô xám rất tức giận, nó rút đao xương của mình ra lao tới muốn xua đuổi.
Thật ra bộ xương ngựa chỉ là cấp xương trắng, thấp hơn xương xám một bậc, nhưng hình thể lại lớn gấp bội, về lý thuyết thì thực lực của bộ xương ngựa sẽ không yếu hơn bộ xương khô xám.
Nhưng bộ xương ngựa không hề nghênh chiến mà trực tiếp trốn ra sau lưng Ngải Tư Khắc.
Ngải Tư Khắc tay không bước lên phía trước, hai tay chụm vào nhau tạo thành hình móng vuốt thăm dò hai bộ xương khô trước mặt, một luồng sức mạnh vô hình lập tức xuất hiện giữa hắn và bộ xương khô. Ngọn lửa linh hồn của bộ xương khô vậy mà lại bị kéo ra ngoài theo từng luồng một, hội tụ vào trong lòng bàn tay của hắn.
Anger nhìn mà thấy linh hồn căng thẳng, đây là ma pháp gì vậy?
Ngọn lửa linh hồn bị kéo ra, ngưng tụ thành hai ngọn lửa linh hồn trong lòng bàn tay Ngải Tư Khắc, chỉ thấy hắn nhanh chóng đọc câu thần chú: lầm nhầm…, âm thanh quá nhỏ nên Anger không nghe thấy rõ.
Sau đó, Ngải Tư Khắc ném hai ngọn lửa linh hồn xuống đất, bùm một cái, hai oán linh rít gào lao ra khỏi ngọn lửa linh hồn, điên cuồng lao về phía bộ xương khô xám.
Bộ xương khô xám vung dao chém về phía oán linh, đao xương chém ngay giữa oán linh, oán linh một chia thành hai lại không hề hấn gì, sau khi lướt qua đao xương lại hợp lại làm một, quấn quanh trên người bộ xương khô xám.
Bộ xương khô xám dùng tay bắt oán linh, oán linh không có thực thể lại bị bắt lấy kéo ra bên ngoài.
Trong tiếng rít gào, oán linh duỗi ra hai móng vuốt điên cuồng cào về phía hốc mắt của bộ xương khô xám.
Thứ trong hốc mắt chính là ngọn lửa linh hồn nên làm bộ xương khô xám có chút kiêng kị, nó vừa quay đầu né tránh vết cào của oán linh, vừa nện từng quyền từng quyền vào cơ thể oán linh.
Oán linh không có thực thể bị đấm kêu rên thảm thiết, cuối cùng bị nện chết tươi. Sau khi nện chết oán linh, bộ xương khô xám tiếp tục chiến đấu với con oán linh còn lại.
Điều này làm Ngải Tư Khắc có đủ thời gian, chỉ thấy tay trái của hắn hơi nắm lại, hai bộ xương khô trước mặt bị rút linh hồn ra, hoá thành một ngọn lửa linh hồn.
Hắn nhanh chóng đọc câu thần chú, sau đó hất xuống đất.
Ngọn lửa linh hồn bùng lên khuếch tán ra giống như sóng gợn, thứ nó chạm vào sẽ hoá thành hai móng vuốt, giữ chặt lấy thứ mà nó chạm vào.
Móng vuốt này rất yếu ớt, Anger cảm thấy mình có thể tránh ra, nhưng những bộ xương khô cấp thấp kia thì không làm được, chúng nó bị trói chặt tại chỗ, biến thành bia ngắm sống.
Ngải Tư Khắc bắn từng mũi tên vào trong hốc mắt bộ xương khô, đánh nát ngọn lửa linh hồn trong xương sọ. Sau khi bộ xương khô xám tiêu diệt hai con oán linh xong, mới phát hiện mười mấy tiểu đệ của mình đã biến thành những khung xương nằm rải rác trên mặt đất.
Bộ xương khô xám chỉ có một mình càng không phải là đối thủ của Ngải Tư Khắc, bị hắn ném một ngọn lửa màu đen lên trên đầu, toàn bộ xương sọ đều bốc cháy rừng rực. Chờ đến khi ngọn lửa tắt, xương sọ hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng linh hồn bên trong đã hoàn toàn tiêu tán.
Thế lực của bộ xương khô xám cứ như vậy bị Ngải Tư Khắc diệt sạch dễ như trở bàn tay, hơn nữa rõ ràng hắn còn chưa dùng toàn lực, ngay cả bộ xương ngựa có thể đấu solo với bộ xương khô xám cũng không hề động thủ.
Ngải Tư Khắc cũng không có cảm xúc hưng phấn gì cả, hắn giống như hoàn thành một chuyện vô cùng đơn giản, quay đầu nhìn Anger một cái rồi dắt bộ xương ngựa đi về phía cột đá. Đi tới cái hố Anger đào cũng có nghĩa là cách hai cột đá của đường hầm không gian kia không xa.
Đi tới trước cột đá, Ngải Tư Khắc chỉ lo làm chuyện của mình, chỉ thấy hắn móc mấy viên tinh thạch màu xanh lam từ trong túi tiền ra rồi lắp vào mấy vị trí bên trên cột đá, sau đó đi tới trước cột đá, trang trọng quỳ xuống, khi hắn dập đầu bái lạy, hai cột đá chậm rãi sáng lên.