Anger không biết chiến đấu, nó chỉ là một bộ xương khô trồng rau, nhưng nó đã dùng liềm hơn một ngàn năm, khi thu hoạch mùa màng, cây trồng bị chặt đứt và đổ rạp vô cùng ngay ngắn chỉ với một đao của nó, nên giờ chỉ cần xem đối phương trở thành cây trồng, Anger có thể muốn chặt ở đâu thì cứ chặt ở đó thôi.
Lưỡi liềm sắc bén lập tức chém đứt cổ cương thi, đầu lăn xuống, xương lăn đến bên chân cương thi nhỏ. Cương thi nhỏ cũng sợ tới mức giật mình, theo bản năng hai tay che cổ mình, hoảng sợ nhìn về phía lưỡi liềm trên tay Anger.
Hoảng sợ như cương thi nhỏ, còn có người sau lưng điều khiển cương thi.
Trong một góc tối nào đó trong thành phố dưới mặt đất, một vị pháp sư vong linh đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế, theo bản năng che cổ mình lại.
Tâm trí vừa rồi của pháp sư vong linh phóng lên người cương thi, cho nên tất cả cảm thụ đều giống như cương thi, liềm của Anger chẳng khác nào chém vào cổ hắn ta.
Chuyện tương tự không phải là lần đầu tiên phát sinh, chủ yếu là lần này quá đột ngột, pháp sư vong linh hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, cho nên mới giật mình.
Hoàn hồn, hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán, muốn liên lạc với cương thi, thì phát hiện đã mất liên lạc.
"Thiệt thòi quá mà, con cương thi này thân thiện với ta nhất, bộ xương khô quỷ gì thế này? Tại sao vũ khí của nó sắc bén như vậy? Động tác cũng quá nhanh đi." Pháp sư lẩm bẩm nói.
"Không được, ta phải đi xem một chút, tốt nhất là đem hai bộ xương khô cương thi sắc bén kia trở về luôn." Pháp sư vong linh đứng lên, đi tới bên tường nhẹ nhàng ấn một cái, đầu ngón tay kích phát sóng ma thuật lên một kết cấu nào đó trên bức tường đối diện, một cánh cửa ẩn trên bức tường lập tức được mở ra.
Đi vào cánh cửa ẩn, là một lối đi dài và hẹp, hai bên lối đi lõm vào một khoảng cách, trông khá giống cách bố trí của một phòng chứa đồ, nhưng đi tới những vách ngăn đó, thì những thứ được đặt trong những ngăn nhỏ đó cũng không phải quần áo, mà là vô số cương thi và bộ xương khô.
Pháp sư vong linh lựa chọn trái phải một chút, cuối cùng chọn một bộ xương khô có vẻ mảnh mai, nhưng bộ xương trắng tinh nhẵn nhụi, lẩm bẩm nói: "Dùng mày vậy, tuy rằng bộ xương không hoàn chỉnh, xương bả vai trên lưng cũng có chút biến dạng, nhưng mật độ xương là cao nhất, phỏng chừng lúc mày còn sống dinh dưỡng rất đầy đủ đi.”
Một tay ấn lên đầu bộ xương khô, pháp sư vong linh lẩm bẩm niệm câu thần chú, khống chế bộ khô trắng tinh này đi ra ngoài.
Ngải Tư Khắc vẫn luôn nói rằng thành phố dưới mặt đất rất an toàn, miễn là không chủ động tấn công người khác, thì cũng sẽ không có ai làm tổn thương bộ xương khô và cương thi.
Nhưng Ngải Tư Khắc chỉ nhìn thấy bộ xương khô và cương thi bị Phỉ Lâm khống chế, những sinh vật này có thể xem như là sinh vật bất tử có biên chế, dưới sự khống chế của Phi Lâm chúng rất an toàn, sẽ không có người nào dám chủ động thương tổn chúng.
Nhưng mà Ngải Tư Khắc lại xem nhẹ một vấn đề, bên ngoài gió An Tức thổi vù vù, thành phố dưới mặt đất trong những năm gần đây cũng có rất nhiều cư dân sống thọ và chết tại nhà hoặc là chết bất đắc kỳ tử, hài cốt thi thể của bọn họ, cũng sẽ không sinh ra sinh vật bất tử dưới tác dụng của gió An Tức sao? Vậy những sinh vật bất tử hoang dã này đã đi nơi nào rồi?
Là một con người, Ngải Tư Khắc căn bản không chú ý tới sự khác biệt giữa hoang dã và có biên chế, nhìn thấy bộ xương khô, cương thi đầy đường, liền cho rằng sinh vật bất tử rất an toàn, nhưng tội ác thường ẩn nấp ở những góc khuất mà Phi Lâm cũng không chú ý tới.
Anger và cương thi nhỏ vừa vào đây đã bị người ta theo dõi, Anger là bộ xương khô xám vô chủ, lang thang khắp đường phố, không có công việc cố định chính là đặc điểm rõ ràng của 'vô chủ'. Mà cương thi nhỏ lại dị thường sinh động, đây không giống cương thi trì độn hiền như khúc gỗ, mà càng giống vu yêu thời thơ ấu hơn.
Vu Yêu đó à, Thi vu có trí khôn thì gọi là Vu Yêu, không có trí tuệ thì gọi là cương thi, cho nên về mặt sinh trưởng và và tính thực tế, Vu Yêu thông minh hơn cương thi mấy trăm lần, thậm chí Vu Yêu còn rất dễ dàng tu luyện thành pháp sư cường đại.
Thử nghĩ xem, nếu có được một pháp sư cường đại, ngoan ngoãn nghe lời mình, lại có thể trường thọ, đối với bản thân, thậm chí cả con cháu trong đại gia tộc như vậy đúng là một tài sản vô cùng quý giá.
Có sự tồn tại của cương thi nhỏ, nên một bộ xương khô xám như Anger tương đối không có giá trị, pháp sư vong linh động thủ với Anger trước, chính là muốn chế ngự Anger lại bắt cương thi nhỏ đi, ai biết động tác của Anger quá nhanh, một kích đã khiến hắn ta mất khống chế.
Về mặt lý thuyết, một lưỡi liềm không có khả năng một đao đã chém đứt đầu cương thi da mềm dai như vậy được, vậy thì nguyên nhân gì đã dẫn đến loại tình huống này?
Pháp sư vong linh nghĩ mãi không ra nhưng lại không kềm nén được sự tò mò của mình, lần nữa phái ra một bộ xương khô, nhưng lần này, hắn ta đã không hy vọng xa vời có thể chế phục Anger sau đó bắt cương thi nhỏ đi nữa, chỉ cần có thể hiểu rõ nguyên nhân thì hắn ta đã rất thỏa mãn rồi.
Chờ hắn ta khống chế được bộ xương khô đi đến chỗ Anger, thì hắn ta chỉ nhìn thấy được một con cương thi không đầu đi theo phía sau Anger cùng cương thi nhỏ, đang cố gắng vận chuyển đá vụn.
Linh hồn cương thi nằm ở trong lồng ngực, rớt đầu cũng sẽ không chết, cho nên thường xuyên nghe thấy có cương thi không đầu, kỵ sĩ không đầu linh tinh, nhưng không nghe nói có bộ xương khô không đầu.
Chỉ có điều đầu bị rớt, năng lực cảm giác sẽ yếu đi rất nhiều, linh hồn từ trong lồng ngực thông qua da thịt quan sát tình huống, sẽ có một loại cảm giác giống như bệnh đục thủy tinh thể, trừ phi linh hồn rất mạnh, mới có thể bỏ qua loại chướng ngại này.
Ngoại trừ hai con cương thi và bộ xương khô đang cố gắng cày ruộng, hắn ta còn nhìn thấy Phi Lâm đột nhiên ngăn ở trước mặt mình, cười giận dữ: "Lũ rệp chui cống ngầm như các ngươi ngày thường ta lười quét dọn, hiện tại lại dám có ý đồ với khách quý của ta? Vậy hãy đi chết và sám hối đi.”
Pháp sư vong linh chỉ cảm giác được mặt Phỉ Lâm lõm vào trong và xoay tròn, trong nháy mắt làm cho hắn ta cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như có lực hút cường đại hút hắn ta qua, rồi rơi xuống vực sâu vô tận.
Loại biến hóa này làm cho pháp sư vong linh kinh hãi muốn chết, trong lòng nghĩ đến một loại ma pháp đáng sợ —— nhiếp hồn vực sâu.
Đó là một loại ma pháp tinh thần, đặc biệt nhắm vào những cơ thể có ý thức gắn liền với các đối tượng khác, chẳng hạn như kiểm soát tâm trí và chiếm hữu vong linh, nhưng tỷ lệ thành công tương đối thấp, tinh thần lực nhất định phải cường đại hơn đối phương rất nhiều lần, mới có thể thành công.
Vừa vặn, tinh thần lực của Phỉ Lâm mạnh hơn pháp sư vong linh nhân loại này mười lần, trực tiếp rút ý thức của hắn ta ra, bóp vỡ.
Một góc tối nào đó, pháp sư vong linh đang ngồi trên ghế bị chấn động, sau đó hoàn toàn mềm nhũn, thân thể vô lực từ trên ghế trượt xuống mặt đất.
Ý thức bị hút đi, pháp sư vong linh tương đương với một người đần độn, sẽ không bao giờ tỉnh lại, tuy rằng thân thể hắn ta còn có thể thở, tạm thời còn sống, nhưng nếu không có ai phát hiện ra hắn ta, hắn ta sẽ vẫn nằm trên mặt đất, cho đến khi đói chết.
Sau khi giết chết ý thức bám vào bộ xương khô, Phỉ Lâm mới thở phào sợ hãi và lẩm bẩm: "May mắn là ta cẩn thận, khó lắm mới gặp được quan thủ vệ, có thể mua lương thực từ chỗ của ngài, nếu thật sự bị những con rệp này kinh động, quan thủ vệ đổi sang trông coi địa phương khác, thành phố dưới mặt đất liền xong đời, không được, phải liệt khu vực này vào khu vực cấm, không thể tùy tiện cho những thứ khác đi vào.”
Nói xong cũng mặc kệ bộ xương ngã trên mặt đất, lặng lẽ rời đi, ông không để cho người khác làm phiềm quan thủ vệ, ngay cả bản thân ông còn không dám làm phiềm nữa cơ mà.
Không bao lâu sau, cương thi nhỏ nhàn rỗi bắt đầu chạy loạn, sau đó nó nhanh chóng phát hiện bộ xương trắng nõn này, hưng phấn kéo trở về, ngao ngao gọi Anger.
Anger không để ý tới bộ xương này, ngược lại nghi hoặc nhìn cương thi nhỏ, từ trên người nó đang có một luồng năng lượng linh hồn toát ra, bay đến trong cơ thể Anger.
Đây đã là lần thứ hai, vừa rồi khi Anger chém gục cương thi, cương thi nhỏ liền ôm cổ, bộ dáng dọa sợ, sau đó có một luồng năng lượng linh hồn bay vào trong linh hồn của Anger.
Bắt đầu từ luồng năng lượng linh hồn đầu tiên, Anger liền cảm giác được như ẩn như hiện, nó và cương thi nhỏ đã thiết lập một mối liên hệ kỳ diệu.