Nhân loại đã chết, Anger cũng phát hiện mình không trở về được nữa, màng ánh sáng đã biến thành trang sức ma pháp đeo lên cổ tay nó, nhưng làm thế nào để biến món trang sức bằng da này thành màng sáng lại thì nó không biết.
Anger cũng không nghĩ nhiều về chuyện mình không thể quay về được nữa, nơi này và cung An Tức cũng không có gì khác biệt, cũng tĩnh lặng hoang vu, điểm khác biệt duy nhất là nơi này còn có những bộ xương khô khác.
Sau khi nhân loại chết không lâu, phía xa lại có một bộ xương khô lắc lư tới gần, nó lảo đảo đi về phía trước, hốc mắt trống rỗng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thi thể của nhân loại, giống như trên thi thể có gì hấp dẫn nó vậy.
Nhưng khi đến gần phạm vi gần ba mươi mét, bộ xương khô đột nhiên dừng bước, khó hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Anger, hốc mắt trống rỗng dừng trên người nó.
Chỉ thấy ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt lập lòe, bộ xương khô xoay người, dùng tốc độ nhanh hơn lắc lư về hướng khác.
Bộ xương khô cũng có cấp bậc, cấp bậc của Anger cao hơn bộ xương khô này rất nhiều, trực tiếp hù đối phương sợ hãi chạy trốn.
Cứ như vậy, Anger ngây ngốc đứng im tại chỗ, một buổi trưa đã dọa chạy mười mấy bộ xương khô và bộ xương trắng. Sau đó dường như tin tức đã được lan truyền, thế lực lần nữa được phân chia lại, không còn có bộ xương khô cấp thấp nào đi về phía Anger nữa.
Anger đào một cái hố tạm thời định cư, lương thực trên xe đẩy được nó chôn xuống một cái hố khác.
Không thể không nói, cái hố nó đào rất đúng lúc, lúc chạng vạng tối, Anger nhìn thấy những bộ xương khô lang thang phía xa không hẹn mà cùng bắt đầu đào hố, sôi nổi vùi mình vào, sau đó gió bắt đầu nổi lên.
Gió, là gió An Tức.
Gió An Tức là căn nguyên thúc đẩy sinh trưởng của mọi sinh vật trong vùng đất chết, nó mang lại sự sống cho những thi thể, hài cốt, mảnh vụn linh hồn, nuôi dưỡng chúng nó thành những bộ xương khô, thi vu [1] và vong linh, nhưng chỉ cần hơi bất kính với nó thì nó cũng sẽ vô tình phá huỷ mọi thứ.
[1] Thi vu có nghĩa là xác chết trong tiếng Anh cổ, trong các tác phẩm giả tưởng hiện đại của phương Tây, thì đó chính là các pháp sư có pháp lực thâm ảo sử dụng một loại ma pháp tà ác để biến mình thành thi vu, để họ có một cuộc sống vô tận, nghiên cứu những điều họ quan tâm. Không giống như xương khô và cương thi, có thiết lập cấp thấp, Thi vu thường được định vị là đơn vị vong linh cấp cao hơn.
Là một sinh vật bất tử, nếu tiếp xúc với gió An Tức trong một thời gian dài, linh hồn sẽ chậm rãi ngưng kết, khô cạn, sau đó tiêu vong. Cho dù là Vu yêu vương, bộ xương khô Hoàng Kim mạnh mẽ nhất cũng không ngoại lệ, điểm khác biệt chỉ là thời gian bọn họ chịu đựng dài hơn mà thôi.
Anger nằm trong hố nghe tiếng rít của gió An Tức, linh hồn dần dần trở nên bình tĩnh. Gió An Tức có tác dụng an ủi linh hồn, chỉ cần không bị thổi trúng thì sẽ không có ảnh hưởng đến linh hồn.
Anger nằm trong hố tò mò vươn một ngón tay với vào trong cơn gió lạnh lẽo đó, gió An Tức như sương mù xám thổi qua ngón tay của nó, tạo thành một luồng khí xoáy, mà toàn bộ bàn tay của nó khi gió thổi qua đã biến thành màu trắng bạc như kim loại.
Dưới cơn gió thổi qua, một hơi thở mát lạnh uốn lượn từ bàn tay xuống dưới, vẫn luôn di chuyển đến ngọn lửa linh hồn của nó, làm nó có cảm giác như mình đang cắn nuốt linh hồn, điều này làm tinh thần của nó cảm thấy phấn chấn.
Cách tốt nhất làm bộ xương khô mạnh hơn chính là cắn nuốt linh hồn của đồng loại. Nhưng nó là bộ xương khô trồng rau, cũng không cần làm linh hồn của mình mạnh hơn. Huống hồ bây giờ cung An Tức chỉ còn lại mình nó, không có đồng loại để cắn nuốt.
Nhưng làm mình mạnh hơn là bản năng của mỗi một linh hồn, sau khi thử qua, Anger lại có cảm giác muốn dừng mà không dừng được, nó không nhịn được đưa cả hai tay ra bên ngoài.
Một buổi tối trôi qua, trời hửng sáng lờ mờ, gió An Tức cũng ngừng thổi.
Anger cảm thấy linh hồn của mình ngưng kết lại rất nhiều, không biết mạnh hơn bao nhiêu nhưng bộ xương lại thay đổi rất nhiều. Những nơi gồ ghề lồi lõm bớt đi không ít, một vài lỗ thủng cũng nhỏ lại, lỗ nhỏ thì trực tiếp được lấp đầy giống như được sơn lại vậy.
Thổi thêm mấy lần nữa thì sẽ không cần đổi xương nữa rồi, Anger yên lặng nghĩ.
Nó bò dậy khỏi hố, phát hiện thi thể của nhân loại kia đã biến mất, ngẩng đầu lên lại thấy nó đã biến thành một con cương thi, đang lảo đảo lắc lư đi về hướng khác.
Agne chạy tới kéo nó về, cương thi nhỏ bị dọa sợ, còn tưởng là Anger muốn ăn mình bèn gào khóc giãy giụa.
Tiếc là, ngay cả bộ xương khô và bộ xương trắng đều bị Anger doạ chạy, huống hồ nó chỉ là một cương thi nhỏ mới ra đời. Sau đó, nó nhanh chóng bị Anger lột sạch.
Thứ Anger lột xuống chính là vật phẩm thuộc về nhân loại, một cái túi da, một ấm nước trống không, một thanh kiếm dài. Trong túi có một tấm bản đồ, mấy đồng bạc, không có thứ gì có thể chứng minh thân phận của nó.
Nói cách khác, vì sao nhân loại này lại tới đây? Làm thế nào để khởi động Truyền Tống Trận có thể sẽ mãi trở thành một bí ẩn. Nếu Anger không biết cách sử dụng món trang sức ma pháp kia, thì có thể nó sẽ vĩnh viễn không về được nữa.
Anger nhìn rất nhiều vết gồ ghề lồi lõm trên xương đều đã trở nên trơn nhẵn, nó cảm thấy hình như… Không về được cũng không phải là chuyện xấu.
Bởi vì gió An Tức nên Anger quyết định an ổn định cư ở mảnh đất hoang vu này, mỗi ngày tắm mình trong làn gió An Tức, tiếp tục làm linh hồn của mình lớn mạnh.
Con cương thi nhỏ kia cũng dần dần quen thuộc với Anger. Lúc ban đầu, Anger kéo nó đi làm nó sợ tới mức chết khiếp, cho rằng mình sẽ bị ăn sạch, không ngờ sau khi bị lột sạch thì Anger không thèm quan tâm đến nó nữa.
Con cương thi nhỏ may mắn tìm được đường sống mờ mịt lang thang khắp nơi, cho đến khi bị gió An Tức thổi bay.
Cương thi mới sinh ra như nó sao có thể chịu được sự sắc bén của gió An Tức, nó gào khóc rồi đào đất theo bản năng, muốn đào một cái hố trốn vào, nhưng với tốc độ đào của nó, hố còn còn chưa đào xong thì chắc linh hồn đã bị thổi tan rồi
May mà hố của Anger cách đó không xa, nó bèn đi ra ngoài, chịu đựng làn gió lướt qua kéo cương thi nhỏ vào trong hố.
Trong mắt cương thi nhỏ, Anger thật sự quá mạnh, ngồi xổm trong cùng một cái hố làm nó cảm thấy bên trong tràn ngập cảm giác áp bách, sợ tới mức muốn bò ra bên ngoài. Nhưng vừa lú đầu ra đã bị làn gió lạnh lẽo thổi phải rụt về. Cuối cùng, nó chỉ có thể run bần bật ôm đầu ngồi ở tít ngoài rìa hố.
Anger cũng không để ý tới nó mà chỉ lo thăm dò vươn tay, dẫn dắt hơi thở lạnh lẽo kia. Chờ sau khi trời sáng, gió An Tức cũng ngừng thổi, cương thi nhỏ đã gấp không chờ nổi bò ra ngoài.
Lần này, nó quyết định rời khỏi cái nơi đáng sợ này, nhưng vừa mới đi được ba mươi mét đã bị một bộ xương khô khác đuổi về.
Phạm vi ba mươi mét này đã trở thành lãnh địa của Anger, cương thi nhỏ ở trong đó Anger sẽ không quản nó. Nhưng một khi nó rời khỏi phạm vi này, linh hồn mới sinh chính là đồ ăn ngon miệng nhất, ai cũng có thể khi dễ nó.
Sau khi bị những bộ xương khô khác đuổi theo vài lần, cương thi nhỏ nhận ra những nơi khác còn đáng sợ hơn cả nơi này.
Chạng vạng tối, khi gió An Tức thổi qua, cương thi nhỏ không có năng lực đào hố nơm nớp lo sợ quay về hố của Anger.
Nó rướn cổ nhìn Anger, thấy Anger không để ý đến mình thì rúc vào một chút, thấy Anger vẫn không có để ý đến nó thì nó lại rúc vào thêm một chút nữa, vẫn luôn chui đến cái góc hôm qua của mình, ngay cả tư thế ôm đầu cũng giống như ngày hôm qua, chỉ là không còn run bần bật nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, nó lại gấp không chờ nổi bò ra ngoài. Nhưng tới chạng vạng, gió An Tức chưa đến đã bò vào trong hố thật sớm. Nó cũng không ôm đầu nữa mà bắt đầu quan sát Anger, thậm chí học theo Anger vươn tay ra ngoài hố.
Đương nhiên là hành động lỗ mãng này làm linh hồn của nó bị làn gió lạnh lẽo thanh tẩy sạch sẽ một lần.