Tuy cột đá có sáng lên nhưng màng ánh sáng cũng chưa từng xuất hiện, Ngải Tư Khắc vòng quanh cột đá vài vòng nhưng không có gì dị thường xuất hiện, điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng. Hắn thở dài, tháo những viên tinh thạch đang lắp trong cột đá ra, cột đá lại biến thành tối thui như cũ.
Anger đứng nhìn từ xa, khi thấy Ngải Tư Khắc tốn công vô ích, Anger cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của mình, cuối cùng màn sáng hoá thành món trang sức bằng da trên cổ tay, có phải cần có món trang sức bằng da này mới có thể mở đường hầm vận chuyển không?
Nó lại nhìn Ngải Tư Khắc lấy tinh thạch xuống, cột đá lại lần nữa tối thui, Anger biết, mấu chốt để mình về nhà rất có thể nằm trên những tinh thạch đó.
Tinh thạch hắn lấy xuống nhỏ hơn một chút so với khi hắn vừa lắp vào cột đá, Ngải Tư Khắc đau lòng thổi thổi, sau đó lại cất vào trong tay nải.
Quay về theo đường cũ, khi đi lướt qua Anger, Ngải Tư Khắc khẽ nhún vai và nói với khuôn mặt đầy khổ sở: “Thất bại rồi, vẫn không mở được, có lẽ chúng ta phải học tập cách sinh tồn của các ngươi thôi.”
Phương thức sinh tồn của ta? Trồng rau à? Anger khẽ nghiêng đầu nhấc chân đi theo.
Ngải Tư Khắc phát hiện Anger vẫn đi theo sau lập tức bật cười: “Sao ngươi còn đi theo ta? Muốn về thành phố dưới mặt đất với ta à? Nhưng như thế cũng tốt, ở nơi đồng không mông quạnh thế này quá nguy hiểm, lần sau ta đến có thể sẽ không gặp được ngươi nữa, ngươi muốn đi theo thì đi theo đi.”
Anger nghiêng đầu, nó cảm thấy hình như Ngải Tư Khắc đã hiểu lầm, đi thành phố dưới mặt đất? Thành phố dưới mặt đất có tinh thạch màu xanh à?
Khi tới gần hố, từ xa xa đã nhìn thấy một con cương thi nằm úp sấp trên hố của Anger gào khóc.
Cương thi nhỏ vừa ngủ dậy đã không thấy Anger đâu, nó cũng không ra ngoài nữa, ngây ngốc nằm ngoài hố gào khóc, có lẽ nó cảm thấy chỉ cần mình kêu đủ lớn thì Anger sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, kêu cả buổi, Anger liền xuất hiện, cương thi nhỏ hưng phấn nhảy cẫng lên, khóc ngao ngao chạy về phía Anger, sau đó nói gì cũng không chịu đi.
Vì thế, Ngải Tư Khắc tiếp tục đi về phía trước, Anger cũng tiếp tục đi theo, chẳng qua sau lưng lại có thêm một cái đuôi nhỏ, cương thi nhỏ nhắm mắt đi theo sau Anger.
Một người một bộ xương ngựa, một bộ xương khô một con cương thi, một tổ hợp kỳ quái, bọn họ đi dọc theo sườn núi đi lên bên trên, vẫn luôn đi đến nơi cao nhất, sau đó, là một cánh đồng hoang vu mênh mông, bằng phẳng, hoang vắng, không nhìn thấy điểm cuối.
Tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường, từ buổi sáng đến chạng vạng tối, sắp đến thời gian gió An Tức thổi thì đột nhiên, mặt đất nhìn như bằng phẳng ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái “mương”.
Giống như trên mặt đất bị cắt thành một đường nứt vậy, nó lõm xuống, nhìn thấy cái “mương” này, Ngải Tư Khắc cười tươi như hoa, hắn kích động nói: “Ta còn tưởng rằng không kịp, lại phải qua đêm ở bên ngoài cơ, nhanh lên, tới thành phố dưới mặt đất rồi.”
Ngay khi nhóm người Anger bước vào phạm vi của “mương”, gió trên cánh đồng hoang vu cũng dần lớn hơn, chỉ là nó bị đường giáp ranh này cản lại. Đi vào trong “mương”, gió nhỏ hơn rất nhiều, nó có tác dụng chắn gió như hố của Anger.
Anger ngẩng đầu cảm nhận cơn gió sắc bén gào thét trên đỉnh đầu, cảm giác lạnh lẽo này còn mạnh hơn cả trong hố. Nếu như ở nơi này dẫn dắt loại hơi thở lạnh lẽo, có lẽ sẽ còn có hiệu quả hơn trong hố trên mặt đất đúng không?
Ngải Tư Khắc quay đầu lại nhìn Anger rồi nói: “Đi nhanh lên một chút, cẩn thận ngọn gió này thổi bay các ngươi đó.”
Dặn dò xong, tật xấu tự quyết định của Ngải Tư Khắc lại tái phát, hắn lẩm bẩm: “Trước kia, nơi này là một con sông lớn, nước sông chảy tới đây chạm vào địa chất dung nham nên thấm xuống lòng đất, cắt ra một không gian khổng lồ dưới đất. Thành phố dưới mặt đất của chúng ta được xây dưới lòng đất nhờ có không gian này, nếu không chúng ta đã bị ngọn gió này thổi chết từ lâu rồi.”
Ngải Tư Khắc tự lẩm bẩm một mình, hắn cũng không cần có người đáp lại, theo như lời hắn, cả ngày đi trong vùng hoang dã, ngay cả một đối tượng để nói chuyện cũng không có nên mới tạo thành thói quen đối với cái gì cũng có thể lầm bầm lầu bầu một trận.
Trước kia có chuyện đều nói với bộ xương ngựa, bây giờ nói chuyện với bộ xương khô cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Hơn nữa hắn có cảm giác hình như bộ xương khô này có thể hiểu được lời hắn nói, ít nhất hiểu nhiều hơn bộ xương ngựa ngốc nghếch kia của hắn nhiều.
Anger vừa yên lặng nghe vừa quan sát khắp nơi, có thể là vì gió An Tức bị chắn ở bên ngoài nên hoàn cảnh trong mương khá hơn bên ngoài nhiều, trong góc vậy mà có bụi cây, sau lưng cục đá còn mọc rêu xanh, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài con côn trùng đang hoạt động.
Trong lùm cây phía trước có một tảng đá thu hút sự chú ý của Anger, nó nhìn thấy khói đen mà mắt thường không thể nhìn thấy đang quấn quanh hòn đá, thấy Anger nhìn sang, khói đen giật mình, chậm rãi ngưng tụ thành khuôn mặt của con người.
“Đây là Mặt Đen, là một u hồn, sủng vật của lão vu yêu Phỉ Lâm. Mặt Đen, đây là người bạn nhỏ ta dẫn về, đừng dọa người ta sợ.” Ngải Tư Khắc giới thiệu, sau đó nói với u hồn một câu.
Khuôn mặt người được ngưng tụ từ sương đen, vị trí đôi mắt lộ ra hai lỗ trống, nhìn chằm chằm về phía Anger và cương thi nhỏ một lúc, sau đó lại hoá thành sương đen quấn lên tảng đá.
Tiếp tục đi xuống dưới, mặt bên đáy mương có một vết nứt rộng hơn mười mét, cao bốn năm mét, là lối vào của thành phố dưới mặt đất.
Lúc này, có một người tay cầm pháp trượng tinh xảo đang đứng ở lối vào, đang thò đầu ra ngó dáo dác khu vực rãnh mương.
Đây là một ‘người’ gầy khọm, làn da lộ ở bên ngoài quần áo nhăn nheo, cơ bắp cũng khô đét như bị hút hết nước, không có chút đàn hồi, hốc mắt hõm sâu, xương gò má cao ngất, giống như một cái xác khô vậy.
Mà đây cũng đúng là một khối xác khô, nhìn thấy ‘người’ này, Ngải Tư Khắc chào hỏi: “Phỉ Lâm, sao ông lại ở đây? Không phải tới đón ta đấy chứ? Quá long trọng rồi.”
Đúng là lão vu yêu Phỉ Lâm, chủ nhân của u hồn vừa rồi.
Phỉ Lâm khẽ mỉm cười, lộ ra một nụ cười cùng thân thiện: “Mặt Đen thấy ngươi đã về nên tới đây xem, thế nào? Có thu hoạch gì không?”
Câu hỏi của lão vu yêu rất mịt mờ, nhưng Ngải Tư Khắc biết ông ta muốn hỏi gì, chỉ là không muốn gây áp lực quá lớn cho Ngải Tư Khắc mà thôi.
Ngải Tư Khắc miễn cưỡng nở một nụ cười rồi lắc đầu: “Không có, bọn họ cũng thiếu lương thực, không chịu bán cho chúng ta.”
Phỉ Lâm thất vọng gật đầu: “Rất bình thường, nơi có thể trồng lương thực càng ngày càng ít, không có nhà nào không thiếu lương thực. Nếu bán cho chúng ta bọn họ sẽ chết đói một phần, ngươi đừng để trong lòng, không phải là do ngươi.”
Ngải Tư Khắc ngượng ngập nở nụ cười nói: “Dù sao cũng không mua được lương thực nên ta đến biển Vãng Sinh Giả một chuyến, đường hầm vận chuyển vẫn không mở ra, nhưng ma tinh lại co lại một chút.”
Phỉ Lâm nghe xong lại không để ý, ngược lại cảm thấy hơi thất vọng: “Vẫn không mở ra à? Chuyện này cũng bình thường, đã một nghìn năm trôi qua, cũng không biết cung An Tức thế nào. Hy vọng bệ hạ bình an, ma tinh co lại thì co lại, không mua được lương thực giữ lại cho ma tinh cũng không ăn được, ngươi cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Phỉ Lâm nhẹ giọng trấn an làm vành mắt Ngải Tư Khắc đỏ lên, hắn hít hít mũi, sau khi lướt qua người Phỉ Lâm mới miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Ta gặp được một bộ xương khô an tĩnh ở biển Vãng Sinh Giả, nó đi theo ta về đây, ha ha, ta nghi ngờ có phải nó nghe hiểu lời ta nói không, giống như có trí tuệ vậy.”
Ngải Tư Khắc nói làm Phỉ Lâm dời ánh mắt, ông ta lơ đãng đánh giá Anger, cho đến khi ánh mắt ông ta rơi xuống cổ tay của Anger, toàn thân chấn động, đôi mắt trợn to vì khó tin.
Ngải Tư Khắc đã đi vào lối vào nên không nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Phỉ Lâm, chỉ thấy ông ta lảo đảo đi tới trước mặt Anger, pháp trượng tuyệt đẹp cũng không thèm để ý tuỳ tiện ném xuống đất, bàn tay run rẩy duỗi về phía trước muốn cầm tay Anger. Nhưng duỗi đến một nửa lại phát hiện không đúng, nhanh chóng rụt về, dáng vẻ vô cùng luống cuống.
Nếu Ngải Tư Khắc chưa đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này của lão vu yêu bình thường vẫn luôn thong dong bình tĩnh chắc sẽ ngạc nhiên rơi cả mắt ra ngoài mất.
Phỉ Lâm kích động một lúc lâu, sau đó mới nhìn Anger bằng ánh mắt đầy chờ mong hỏi: “Ngài, ngài là quan thủ vệ đúng không?”