Tình huống mà Phỉ Lâm miêu tả làm tất cả mọi người không rét mà run, nhưng đây là chuyện rất có thể sẽ xảy ra, động vật khi đói còn có thể giết hại lẫn nhau, huống hồ là khác biệt chủng tộc, trước kia đã từng là đồ ăn của nhau.
Nhưng lịch sử đó đã cách bọn họ quá xa xôi, chỉ có vu yêu vĩnh sinh bất tử như Phỉ Lâm mới có thể nhớ rõ chuyện của hơn một nghìn năm trước.
“Nếu các ngươi bắt đầu giết hại lẫn nhau, vậy thì các vu yêu và vong linh còn sống sẽ không còn tin vào sự chung sống hòa bình nữa, đến lúc đó sẽ biến thành Ác Ma Cốc, nơi con người bị nô dịch và tàn sát, hoặc giống như thành Hàn Đông, người Đầu Trâu chỉ đáng kéo xe tải, yêu nữ bị nhốt lại tiếp khách. Thay vì như vậy, không bằng phát động thiên tai, linh hồn của mấy nghìn người hẳn là có thể sinh ra mười mấy vong linh hoặc vu yêu, ít nhất chúng ta còn có thể còn lại mười mấy linh hồn bình yên.”
Cuối cùng, Phỉ Lâm đưa ra quyết định sau cùng, lương thực còn có thể chống đỡ được nửa năm, trong nửa năm này sẽ không đề cập đến chuyện đuổi dân cư cấp thấp đi, mọi người cứ ăn thoải mái, nếu ăn hết rồi mà vẫn chưa tìm thấy cách giải quyết vậy thì chết chung thôi, sau đó yên lặng cầu nguyện mình có thể giữ lại ký ức lúc còn sống, chuyển sinh thành vu yêu hoặc vong linh.
Phỉ Lâm vạch ra cho mọi người một tuyến thời gian cực kỳ tàn khốc, nhưng chính bản thân ông lại không muốn mọi chuyện sẽ phát triển tới mức đó, vậy nên sau khi họp xong, ông lặng lẽ tới tìm Anger.
Mặc dù Anger chạy tới nơi hẻo lánh như vậy, nhưng Phỉ Lâm vẫn rất dễ dàng tìm được nó, bởi vì toàn bộ thành phố dưới mặt đất đâu đâu cũng là tai mắt của ông, u hồn trải rộng ở các nơi trong thành là vũ khí sắc bén giữ gìn trật tự. Nếu như không có phương pháp hiệu suất cao này, Phỉ Lâm cũng không cách nào quản lý thành phố dưới mặt đất có nhiều chủng tộc như thế này được, phát triển thành phố này thành nơi mọi người an cư lạc nghiệp.
Vừa nhìn thấy Anger, Phỉ Lâm lập tức nở một nụ cười lấy lòng rồi nhanh chóng bước tới trước mặt nó, tha thiết nói: “Đại nhân, đại nhân, xin lỗi vì đã quấy rầy. Ta cũng bất đắc dĩ lắm mới tới đây nhờ đại nhân hỗ trợ, chủ yếu là trạm chung chuyển thế giới đã đóng cửa, chúng ta không có con đường mua lương thực, khó khăn lắm mới chịu đựng được hơn một nghìn năm. Bây giờ chúng ta đã sắp không chống đỡ được nữa rồi, ta tới đây là muốn mua lương thực, hy vọng đại nhân có thể bán ít lương thực cho chúng ta.”
Phỉ Lâm khom người xoa xoa tay, dáng vẻ thận trọng chỉ vào vòng tay bằng da trên tay Anger, không còn nửa phần bá đạo như khi đưa ra tối hậu thư trong phòng họp vừa rồi.
Nhưng ông hoàn toàn không cảm thấy bị ép buộc phải làm điều đó, người trước mắt là quan thủ vệ, rất có khả năng còn là hình chiếu của quân vương Bất Tử thống trị vạn giới trong truyền thuyết, mình khiêm tốn một chút thì sao chứ? Có thể nói chuyện với ngài ấy đã là vinh hạnh lắm rồi.
Anger nghiêng đầu, nhìn ông tỏ vẻ không hiểu.
Phỉ Lâm lập tức nhớ tới chút gì đó, bừng tỉnh nói: “Trao đổi đồng giá, trao đổi đồng giá, ở đây ở đây, đây là mười viên hồn tinh, đường hầm vận chuyển một nghìn năm qua không mở ra, không biết giá cả có còn như trước không nữa? Ngày xưa một viên hồn tinh đổi được hai trăm cân lương thực.”
Phỉ Lâm vừa nói vừa móc ra mười viên tinh thể màu đen từ trong ngực ra đưa cho Anger.
Hồn tinh? Đó là vật gì? Giống như tinh thạch khởi động cột đá ư? Anger thắc mắc nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy.
Hồn tinh vừa chạm vào lòng bàn tay, Anger đã biết nó dùng để làm gì.
Hồn tinh là tinh thể ngưng kết từ năng lượng linh hồn, có thể gọi là vật trao đổi ngang giá của sinh vật bất tử.
Mỗi sinh vật bất tử đều có cách sử dụng vật ngang giá không giống nhau, nhân loại thì thích sử dụng kim loại quý, ma pháp sư thích sử dụng ma tinh, sinh vật bất tử lại thích sử dụng hồn tinh.
Bởi vì hồn tinh là tinh tuý được ngưng kết từ năng lượng linh hồn, chẳng những có thể dùng làm tiền còn có thể ăn để bổ sung năng lượng linh hồn.
Đương nhiên, năng lượng linh hồn chỉ có tác dụng với sinh vật bất tử, vậy nên hồn tinh chỉ lưu thông giữa các sinh vật bất tử với nhau.
Anger vừa sờ vào đã biết dùng như thế nào, giống như con người vừa nhìn thấy nước đã biết có thể uống, Anger nhìn hồn tinh trên tay, lại nhìn món trang sức bằng da trên cổ tay, nó trực tiếp cầm hồn tinh, dán lên món trang sức bằng da bắt đầu luyện hóa.
Mười viên hồn tinh hóa thành năng lượng linh hồn, phần lớn đều đã được món trang sức bằng da hấp thu, gần như sau khi hấp thu năng lượng, món trang sức bằng da sáng lên, tâm trí của Anger đột nhiên bị kéo đến một địa phương khác.
Sau khi định thần xem xét lại, thì nó thấy mình đang đứng ở cổng vòm gần nông trường cung An Tức, Anger vậy mà đã dịch chuyển tức thời trở lại nơi đó rồi.
Thế nhưng trở về chỉ là tâm trí của nó mà không phải là thân thể, tâm trí di chuyển theo suy nghĩ, trong lòng Anger suy nghĩ về đồng ruộng, thì tâm trí của nó sẽ đến vị trí của đồng ruộng.
Không có gì trên những cánh đồng trống trải, ngay cả những con chim líu ríu trước đây cũng đã biến mất, ngoài những cái đó ra thì không có gì thay đổi so với thời điểm nó rời đi.
Trong lòng nó vừa nghĩ đến kho lúa, thì tâm trí nó đã đến kho lúa, nhìn đống lương thực chất đầy trong kho lúa, Anger nghĩ đến Phỉ Lâm, ông ta dùng hồn tinh để đổi lương thực, vậy nó nên làm thế nào để lấy những lương thực này cho ông ta đây?
Vừa nghĩ như vậy, thì nó đã nhìn thấy túi lương thực lần lượt biến mất, một túi, hai túi, ba túi ... biến mất khoảng chừng bốn mươi lăm túi, Anger mới cảm giác được trở ngại, túi lương thực ngừng biến mất.
Chúng đi đâu hết rồi? Anger vừa suy nghĩ đến đó, thì tâm trí của nó đã vòng trở về, vừa định thần nhìn lại, nó thấy mình đang đứng trong một vòng tròn hình thành từ những túi lương thực, ngoài vòng tròn là Phỉ Lâm đang cười đến híp cả mắt.
"Bốn mươi lăm túi, đủ bốn mươi lăm túi, mặc dù ít hơn năm túi so với trước đây, thế nhưng cũng rất bình thường, một ngàn năm, chỉ tăng giá 10%, thật là sáng suốt, ta lập tức cho người đến mang đi." Phỉ Lâm sợ đêm dài lắm mộng, nhanh chóng gọi đến một đội bộ xương khô, một người khiêng một túi, một hơi đã mang bốn mươi lăm túi lương thực đi.
Nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, Anger nhớ lại những gì Phỉ Lâm nói, thiếu năm túi?
Phần lớn hồn tinh được hấp thu bởi món trang sức bằng da, nhưng có một phần nhỏ bị Anger hấp thụ, chẳng lẽ là bởi vì thiếu một phần này, cho nên mới thiếu năm túi? Kiểm tra linh hồn của chính mình, có vẻ như nó thực sự lớn mạnh them một chút.
Anger nghiêng đầu, ném nghi ngờ này sang một bên, tâm trí một lần nữa rơi vào món trang sức bằng da, theo suy nghĩ của nó, món trang sức bằng da một lần nữa sáng lên, vèo một cái, lại hút tâm trí của nó vào.
Chẳng lẽ món trang sức bằng da hấp thu năng lượng của hồn tinh, cho nên nó có thể trở lại nơi này sao bất cứ lúc nào hay sao?
Tâm trí của Anger lần nữa trở lại nông trường và kho lúa, nhưng lại không thể biến túi ngũ cốc ra ngoài được nữa, nhưng một số hòn đá lại có thể biến ra ngoài được, sau khi thử một vài lần, nó nhận ra, rất có thể việc rót năng lượng hồn tinh vào món trang sức bằng da có liên quan đến trọng lượng, sau khi trọng lượng tương ứng được chuyển đi thì không thể chuyển tiếp được nữa.
Nhưng cũng có thể còn ít hơn một túi một chút, cho nên mới di chuyển những hòn đá có trọng lượng thấp hơn ra ngoài.
Nông trường có rất nhiều thứ, hơn một ngàn năm qua lại, Anger đã tìm hiểu mọi ngóc ngách, chơi một lúc thì nó không còn hứng thú nữa, đang muốn rời đi thì nó theo thói quen nhìn về phía cung An Tức.
Cung An Tức vô cùng uy nghiêm, ngay cả khi các quân vương đã biến mất trong hàng ngàn năm, thì nơi đó còn là cấm địa Anger không muốn đặt chân vào, trước đây vì không không có cách nào, nó mới phải đi vào tìm kiếm bộ xương có thể sử dụng, nhưng cũng chỉ dám lục lọi ở phía ngoài cùng, căn bản không dám đi sâu vào bên trong.
Cho dù hiện tại nó có thể khống chế tâm trí tự do hành động, vậy nếu tiến vào sâu trong cung An Tức xem thử một chút thì sao nhỉ? Trong lòng Anger nổi lên một ý tưởng táo bạo như thế.