Trong thời đại chưa có ngành công nghiệp sản xuất đường, thì vị ngọt là một cảm giác rất xa xỉ, tuy nó mang lại hàm lượng calo cao nhưng cũng sẽ làm cho não tiết ra nhiều hormone hơn để xoa dịu những cảm xúc tiêu cực như buồn bã, đau đớn, vì vậy sau khi thất tình một số người đã ăn quá nhiều, mà chủ yếu là ăn đường.
Nếu không có đường, nguồn ngọt chính là mật ong và một số loại cây trồng có hàm lượng đường cao tự nhiên, chẳng hạn như củ cải đường, một loại cây trồng có hàm lượng đường lên đến 40 phần trăm, là một loại cây trồng ngọt rất quan trọng.
Nhưng rất đáng tiếc, thành phố dưới mặt đất thậm chí cả thế giới này, đều rất khó trồng củ cải đường, không nói lương thực có đủ hay không, chỉ riêng điều kiện ánh sáng cần thiết cho củ cải đường thì thành phố dưới mặt đất đã không thỏa mãn được rồi.
Cần một thời gian dài trong môi trường ánh sáng cao, tinh bột trong củ cải đường mới có thể chuyển hóa thành đường, mà thành phố dưới mặt đất lại không có điều kiện này, thế giới này cũng không có điều kiện này luôn.
Nhưng Anger chính là một xương khô trồng rau, trồng rau mới là nghề chính của nó, trồng lương thực là kèm theo mà thôi.
Nông trường vốn có sáu mươi bộ xương khô, mỗi bộ xương khô phụ trách năm mươi mẫu đất ruộng, một số trồng rau, một số trồng lương thực, sau khi linh hồn bất tử biến mất, trong nông trại lập tức chỉ còn lại một mình nó, nhìn thấy cây trồng trong các mảnh ruộng khác ngày càng héo rũ, bản năng của Anger liền không kiềm chế được, nó liền dùng năng lực của mình đi xử lý những mảnh đất trồng trọt khác.
Đương nhiên, ba ngàn mẫu đất ruộng, nó chia làm hai nửa cũng chăm sóc không nổi, cuối cùng chỉ có thể chăm sóc vài loại cây trồng, còn lại đều chỉ có thể nhìn chúng nó khô héo.
Mà củ cải đường vừa vặn chính là cây trồng chủ yếu của Anger, quy mô trồng trọt chỉ ít hơn lương thực một chút, nhưng sản lượng lớn, lượng dự trữ trong kho thóc còn nhiều lương thực hơn, cũng là thứ càng không đáng giá bằng lương thực.
Bốn mươi cân củ cải đường đổi lấy 40 cân lương thực sao? Anger chuyển bốn mươi cân củ cải đường ra, lấy ra mới phát hiện, dưới tác dụng của Tức Nhưỡng, củ cải đường mất nước, trọng lượng chỉ còn lại bảy mươi phần trăm ban đầu.
"Nhiều lắm nhiều lắm, đồng giá trao đổi, củ cải đường đắt gấp mười lần lương thực, cho tôi bốn cân là đủ rồi." Ngải Tư Khắc nhìn một đống củ cải đường được chuyển ra, hai mắt lóe sáng, nhưng lại không thể không đau lòng từ chối.
Củ cải đường chẳng những đắt gấp mười lần lương thực, hơn nữa có tiền mà không mua được, bởi vì trên thị trường căn bản không có củ cải đường nào có thể bán được, cho dù chỉ cho bốn cân, Ngải Tư Khắc cũng kiếm được rất nhiều tiền rồi.
Tuy rằng Anger lập tức mang ra bốn mươi cân củ cải đường làm cho hắn thèm nhỏ dãi, nhưng hắn cũng không dám chiếm tiện nghi này, hắn cho rằng quy tắc này là Anger định ra, chỉ có khi Anger nguyện ý tuân thủ, đây mới là một quy tắc, nếu như Anger không tuân thủ, vậy hắn ngay cả tư cách mặc cả cũng không có.
Cho nên, nếu như mình không có năng lực giữ gìn quy tắc, lại không có tư cách trả giá, thì ngàn vạn lần không nên đi phá vỡ nó.
Đồng giá ư? Anger nghiêng đầu, số lượng dự trữ củ cải đường trong kho thóc càng lớn, trồng trọt cũng dễ dàng hơn, giá cả còn đắt hơn lương thực nhiều như vậy, vậy chẳng phải là trồng củ cải đường càng có lợi hơn sao?
Nhận được thù lao, Ngải Tư Khắc hăng hái xắn tay áo lên, tận tâm tận lực khắc vào pháp trận cho Anger.
"Khắc ở đây đi, góc độ nơi này vừa vặn, có thể bao trùm diện tích lớn nhất." Ngải Tư Khắc khoa tay múa chân vài cái, tìm được một vị trí thích hợp, vị trí đó nằm ở giữa vách đá, Ngải Tư Khắc cần phải leo lên mới có thể chạm tới.
Quan sát một chút, Ngải Tư Khắc lúng túng nói: "Tôi đi tìm một sợi dây thừng, quá cao, không thể dùng sức."
Anger nghiêng đầu và hỏi: "Có thể bay."
Ngải Tư Khắc xấu hổ đáp lời: "Không kiên trì nổi."
Là một vị pháp sư trung cấp, Ngải Tư Khắc có thể bay trong thời gian ngắn nhưng không giữ lâu được, hắn có thể leo tường trong trường hợp khẩn cấp nhưng không thể lơ lửng để thực hiện các nhiệm vụ tinh vi như khắc vào pháp trận như vậy.
Anger thăm dò vươn tay, thuật thụ phấn phóng lên người Ngải Tư Khắc, xách hắn từ trên mặt đất lên.
Ngải Tư Khắc giật mình, thế nhưng kịp phản ứng là Anger làm, hắn liền bình thường trở lại, xoa tay, quyết tâm phát huy để báo đáp củ cải đường của Anger thật tốt.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, ba giờ trôi qua ... Ngải Tư Khắc sợ hết hồn hết vía thỉnh thoảng quay đầu lại, trong long không ngừng điên cuồng gào thét: "Không thể nào không thể nào? Thật sự có người có thể đứng vững lâu như vậy sao?"
Ba giờ sau, Anger vẫn vững vàng nâng hắn lên, một chút dấu hiệu bất ổn cũng không có, quả thực là quá khó tin, cho dù là Đại ma pháp sư cũng không có khả năng bền bỉ như vậy.
Trước kia, Ngải Tư Khắc chỉ là dựa theo thái độ của Phỉ Lâm đối đãi với Anger, để suy đoán thực lực của Anger, hiện tại hắn lại chân chính cảm nhận được thực lực sâu không lường được, mênh mông như mặt biển mù sương, tuần hoàn vô tận của nó.
Mặc dù chỉ cần dùng ma pháp hệ gió cấp một để nâng hắn lên, nhưng để duy trì liên tục và ổn định lại rất khó, một chân đứng thẳng ai cũng có thể, nhưng thử đứng một chân trong ba giờ xem.
Đây tuyệt đối là trình độ chỉ có pháp sư Áo Nghĩa [1] mới có thể làm được, cân nhắc đến Anger vẫn là hình chiếu, vậy ít nhất phải có thực lực của pháp sư chân lý, vậy đó chính là thần đó nha, Anger trước mắt này, rất có thể thật sự là hình chiếu của quân vương bất tử rồi.
[1] trong Bà la môn giáo có nghĩa là huyền bí và thâm sâu
Ngải Tư Khắc lập tức đã hiểu tại sao Phỉ Lâm lại có thái độ một mực cung kính này.
Ngải Tư Khắc chấn động vạn phần tự nhiên sẽ không nghĩ tới, trên thế giới này có một người mất hơn ba trăm năm chỉ để luyện ma pháp cấp một chỉ để tưới nước cho cây trồng, hiểu lầm này rất lớn à nha.
Phải mất bốn giờ mới hoàn thành trận chiếu sáng, chủ yếu là Ngải Tư Khắc muốn biểu hiện thật tốt, diện tích của trận chiếu sáng càng lớn, cho nên mới tốn nhiều công sức hơn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ngải Tư Khắc mang theo bốn cân củ cải đường, vui vẻ trở về nhà, hoàn toàn không nghe thấy lời mỉa mai của Nại Cách Lý Tư trong linh hồn Anger:
"Pháp trận cùi bắp, ma văn không đủ ngắn gọn, mạch kín dư thừa quá nhiều, hiệu suất chuyển hóa thấp, tiêu hao năng lượng cao, còn chưa có kết cấu ổn định, một khi bắt đầu quá trình phóng thích, sẽ mạnh trước yếu sau, lúc mới bắt đầu thì sáng muốn chết, sau đó tối đen ngay cả con kiến cũng nhìn không rõ, quá bèo.”
"Không nhận được nền giáo dục trận pháp có hệ thống, là rất dễ mắc phải loại vấn đề này, chỉ là thuật chiếu sáng đơn giản, mạch ma lực như vậy chỉ có hiệu suất thấp, không tính là trí mạng, nhưng muốn nó trở thành pháp trận ổn định, sẽ là vấn đề liền lớn.”
Anger nghiêng đầu: "Ồ.”
"Mày đừng có a ô nữa, bay lên đi, tao dạy mày cách thay đổi.”
"Ồ." Anger bay lên, dựa theo chỉ thị của Nại Cách Lý Tư, sửa đổi ma pháp trận, sau đó rót ma lực vào, chỉ thấy ma pháp trận lóe lên vài cái, sau đó phóng ra ánh sáng ổn định và rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ hố trời.
Đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ của pháp trận chiếu sáng, Anger đột nhiên có một ý tưởng: "Thuật tạo mưa, có thể, khắc pháp trận."
"Khắc thì có thể khắc, nhưng thuật tạo mưa của mày là mày tự nghĩ ra, còn phải ma văn hóa, tổ hợp hóa lại, mày lại chưa từng học qua pháp trận, làm sao chuyển hóa nó đây? Còn không bằng trực tiếp đến pháp trận thuật bóng nước, có sẵn." Nại Cách Lý Tư nói.
Anger lắc đầu: "Bóng nước, không tưới đất, trời mưa, tưới đất, ngươi dạy."
Nại Cách Lý Tư đã quen với phong cách nói chuyện của Anger, cho nên vừa nghe đã hiểu, có chút bất đắc dĩ đậu xanh rau má: "Mày quá cố chấp đối với phương diện trồng trọt đi, có gì khác nhau không? Không phải tất cả đều là nước sao? Có người khát muốn chết, mưa của mày không thể ngưng tụ cứu người sao? Mày muốn học cũng được, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. . ."
Câu nói kế tiếp Anger đã nghe không lọt nữa, bởi trong đầu nó đều là: mưa có thể cứu người chết khát sao?
Điều này làm cho nó nhớ tới người mở ra truyền tống trận kia, lúc ấy chính là không có nước mới sống sờ sờ chết đói chết khát, thuật mưa có thể cứu người chết khát sao?
Nếu như thật sự có thể, lúc đó vì sao mình không nghĩ tới nhỉ? Anger thi triển một thuật tạo mưa, nhìn những giọt nước tí tách trong lòng bàn tay, lâm vào trầm tư.
Một cơn gió kích động, Ngải Tư Khắc bay trở lại từ lối đi duy nhất, vội vàng nói: "Thưa ngài, không tốt, đất đồng ruộng của ngài đã bị đốt cháy."
Đồng ruộng đã bị đốt cháy! Linh hồn Anger chấn động kịch liệt, quay đầu nhìn về phía Ngải Tư Khắc, trong hốc mắt trống rỗng kia, bắn ra một ngọn lửa khiến trái tim Ngải Tư Khắc rung động.
Bàn tay nhấc lên, những giọt nước trong lòng bàn tay cũng hóa thành tinh thể băng sắc nhọn, soàn soạt đâm xuống đất.