Trận ôn dịch này đã chết sáu mươi mấy người, đối với một tòa thành phố dưới mặt đất chỉ có hơn năm ngàn người, đã là tổn thất phi thường lớn, hơn nữa loại tổn thất này còn không nhìn thấy đầu, trong ba bốn ngày tới, số người chết nhất định sẽ tăng lên tới điểm cao nhất.
Dựa theo xu thế này, làm không tốt sẽ chết một hai ngàn người, Phỉ Lâm gấp đến độ xoay vòng, nhưng lại không có biện pháp tốt, pháp sư trị liệu ở thành phố dưới mặt đất vốn không nhiều lắm, căn bản không cứu được tất cả mọi người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân bị bệnh chết trong nơi cách ly, hoặc là đi ra ngoài bị bộ xương khô chém chết.
Chết trong nhà có thể, đi ra ngoài không được. Phỉ Lâm dù không đành lòng, nhưng cũng phân rõ nặng với nhẹ, cho dù sẽ chết một hai ngàn người, cũng không được phép đi ra ngoài, như vậy ít nhất còn có thể bảo vệ ba bốn ngàn người còn lại.
Nhưng mà ông cảm giác được bộ xương khô có chỗ nào đó khác thường, có người chẳng những chạy, còn chạy vào trong thần điện Bất Tử, binh sĩ xương khô của mình còn bị dọa lui.
Phỉ Lâm sợ tới mức vội vàng chạy tới, đương nhiên không phải hưng sư vấn tội, mà là đến học hỏi, bệnh nhân chạy vào thần điện Bất Tử không quan trọng, bởi vì bên trong không có một người sống, không sợ dịch bệnh lây lan, nhưng quan thủ vệ hiếm khi nào quát bảo bộ xương khô của ông dừng lại, có phải đại biểu đại nhân tức giận hay không?
Đến tìm không thấy người, lại nhìn thấy bệnh nhân lúc trước chạy trốn, giờ phút này sắc mặt hồng nhuận đang ngủ say.
Phi Lâm kinh hãi thất sắc, lập tức nghĩ đến một khả năng, quan thủ vệ chữa khỏi dịch bệnh.
Phi Lâm hối hận một hồi, vì sao mình không nghĩ tới việc cầu xin quan thủ vệ giúp đỡ? Nếu như nói trong thành phố dưới mặt đất còn có ai có thể tiêu diệt trận dịch này, vậy khả năng lớn nhất chính là quan thủ vệ.
Trước kia khi thành phố dưới mặt đất bùng phát dịch bệnh, theo lệ cũ chính là cách ly, cho nên ông trước tiên liền dựa theo lệ cũ mà chấp hành, nhưng lần này không giống nha, có quan thủ vệ ở đây mà.
Chờ rồi chờ, chờ mãi mới chờ được Anger ôm một cái hộp sọ đầu trâu trở về.
"Ách, đại nhân đây là đi đào mộ sao? Tôi có bảo tồn một ít khung xương tốt lắm,chờ một chút sẽ đưa đến cho ngài." Phỉ Lâm hiển nhiên đã hiểu lầm, lấy lòng nói, tiếp theo lại nhân lúc còn nóng nói tiếp: "Đại nhân, dù như thế nào, lần này đều xin cứu cứu thành phố dưới mặt đất, xin bán cho ta thần dược đã trị liệu cho đứa bé kia.”
Vừa nói, Phỉ Lâm dâng lên toàn bộ hồn tinh mình cướp đoạt được trong khoảng thời gian này, khoảng chừng bốn mươi mấy viên.
Từ sau khi dùng hồn tinh có thể đổi được lương thực ở chỗ Anger, Phỉ Lâm trong khoảng thời gian này thật sự là trăm phương nghìn kế kiếm hồn tinh, vơ vét của cải của nhà mình cùng với tất cả sinh vật bất tử cấp cao trong thành.
Hồn tinh chỉ có thể thông qua sinh vật bất tử có trí tuệ chủ động ngưng luyện ra, với cái giá phải trả là tiêu hao sức mạnh linh hồn của chính họ, ngưng tụ ra một viên hồn tinh phải nghỉ ngơi bảy tám ngày, ngưng luyện thêm mấy viên, thì sức mạnh linh hồn sẽ giảm xuống rất nhiều, một hai tháng đều không thể khôi phục lại.
Nếu như nói tiêu hao hồn tinh, có thể thu hoạch gì còn chưa tính, tất cả đều bị Phỉ Lâm lấy ra mua lương thực không dùng được sinh vật bất tử, cứ như vậy mọi người sẽ rất không vui, dựa vào cái gì mà đi mua lương thực cho người sống lại phải tiêu hao linh hồn của họ?
Phi Lâm thật sự là tận tình khuyên bảo, cái gì mà dân cư là nền tảng của xã hội, người sống là nguồn năng lực sản xuất, chết sạch chỉ còn lại sinh vật bất tử, vậy thành phố dưới mặt đất này sẽ trở thành bãi tha ma linh tinh, khó lắm mới trấn an được những sinh vật bất tử kia.
Gom góp tiền mua lương thực, không nghĩ tới lại gặp phải ôn dịch, quan thủ vệ lại có biện pháp trị liệu ôn dịch, lần này không cần suy nghĩ, khẳng định sẽ xuất huyết nặng, trao đổi ngang giá vẫn là quy tắc của quan thủ vệ, lương thực còn đắt như vậy, đồ cứu mạng người không phải càng đắt hơn sao?
"Không cần tiền." Anger từ chối hồn tinh, di chuyển thùng nước để tưới rêu đến, thi triển lên thuật tinh lọc.
"Không cần tiền? Hả!? Thánh... Ánh sáng thần thánh!" Vừa mới bị Anger không cần tiền làm cho kinh hãi, sau đó lại bị ánh sáng của thuật tinh lọc trong tay Anger dọa đến run rẩy.
Anger phớt lờ ông, sau khi lọc sạch nước mới chỉ vào bể nước: "Cái này, trị dịch kiết lỵ."
Phỉ Lâm chỉ vạc nước: "Ánh sáng thần thánh. "lại chỉ chỉ tay: "Ánh sáng thần thánh?" Cuối cùng nhìn Anger: "Ánh sáng thần thánh!”
Ánh sáng thần thánh trong linh hồn sinh vật bất tử đều hình thành bóng ma, ngay cả vu yêu đã sống hơn một ngàn năm như Phỉ Lâm, cũng bị dọa tới mức chỉ biết gọi là 'Ánh sáng thần thánh'.
Anger còn tưởng rằng ông cảm thấy hứng thú với ánh sáng thần thánh, vì thế mở lòng bàn tay ra, một thuật tinh lọc ngưng tụ trên tay, chỉ thấy một luồng ánh sáng thánh khiết được bị Anger nắm trong tay.
Phỉ Lâm theo bản năng chắn hai tay ở trước người, thế nhưng ông nhanh chóng phát hiện được, luồng ánh sáng thánh khiết này không có làm cho ông cảm thấy khó chịu.
Trước kia, có sứ giả của Quang Minh giáo hội đã đặt chân đến trạm trung chuyển thế giới, khi những kẻ kiêu ngạo đó đi vào lãnh thổ của quân vương, đều phải cẩn thận từng li từng tí, ngoan ngoãn, chỉ là khí tức trên người họ làm cho người ta chán ghét, như thế nào cũng không xua tan đi được.
Mà luồng ánh sáng thần thánh trên tay Anger, lại không có loại khí tức làm cho ông chán ghét cùng khó chịu.
Phi Lâm buông tay ra, thật cẩn thận kề sát vào, phát giác thật sự không có thương tổn, cuối cùng nhịn không được liến chọc ngón tay vào trong ánh sáng.
Chỉ nhìn thấy tạp chất bụi bẩn trên ngón tay toàn bộ đều bị tinh lọc, rút ra xem, ngón tay trắng một mảng lớn, y như chân gà vừa mới lột xong, hình thành sự tương phản rõ rệt với bộ phận ngoài ngón tay.
Phỉ Lâm có chút ngượng ngùng rụt tay vào trong áo bào, xấu hổ chết người ta rồi, làm một vu yêu, tắm rửa là không có khả năng tắm rồi, da thịt dính nước sẽ thối rữa, cho dù dùng ma pháp rửa sạch, cũng chỉ có thể rửa sạch vết nước của lớp biểu bì, thấm vào trong tế bào thì rửa không hết, chỉ có thể hong gió.
Ồ, có một phương pháp đơn giản hơn, đó là trong chôn vào trong tức nhưỡng.
Có vu yêu bình thường nào có thân thể sạch sẽ đâu?
Bảo dưỡng da như thế nào, bọn họ làm sao làm sạch, đầu tiên là quét, sau đó lau, cuối cùng bôi chút dầu mỡ, dầu cừu là có tác dụng bảo dưỡng tốt nhất.
Các phương pháp tẩy rửa và bảo dưỡng ở trên cũng không thể làm cho cơ thể hoàn toàn sạch sẽ, đặc biệt là một vu yêu đã sống hơn một ngàn năm, chỉ riêng "lớp gỉ" kia đã dày đến mức làm cho người ta nhìn không ra màu sắc thực sự của nó.
Hiện tại tốt rồi, chỉ bằng một thuật tinh lọc, là đã tinh lọc sạch sẽ lớp gỉ ngàn năm, lúc này Phỉ Lâm mới phát hiện thì ra mình lại bẩn như vậy, thật xấu hổ quá đi mất.
"Không cần tiền, đuổi kiết lỵ, bảo người đến." Anger chỉ vào lửa vong linh trên tế đàn, chỉ riêng năng lượng linh hồn mà các tín đồ mỗi ngày tế tự dâng hiến, đã làm cho Anger chướng mắt chút hồn tinh này.
Phỉ Lâm thiên ân vạn tạ rời đi, ông vốn chỉ ôm ý định thử một lần, không nghĩ tới kết quả làm cho ông vui mừng khôn xiết.
Thế nhưng quan thủ vệ có thể không cần tiền, nhưng mình cũng không thể không biểu thị một chút, nghĩ đến lúc Anger trở về ôm hộp sọ đầu trâu, hẳn là không phải lấy ra hầm canh, mà là có tác dụng khác.
Vì thế Phỉ Lâm liền sai người đem một vài bộ xương trân quý mình cất giữ, toàn bộ chuyển đến thần điện Bất Tử.
Ngay khi Anger còn mờ mịt luống cuống với một đống xương không biết tên, thì một Vu Yêu sạch sẽ xinh đẹp đang kéo Phỉ Lâm, hấp tấp xông vào.
Sau khi xác nhận Anger chính là mục tiêu mà mình đang tìm kiếm, lập tức kéo Phỉ Lâm đến trước mặt, chỉ vào ngón tay có màu sắc hoàn toàn khác của nó, vội vàng hỏi: "Ngài... Ngài làm sao làm được vậy? Có thể dạy ta không? Ta nguyện ý dâng lên hết thảy tất cả những gì ta có."
Theo lời của nàng ta, một ngọn lửa linh hồn vừa thô vừa to bay ra, chui vào trong cơ thể Anger, đồng thời hình thành một ký hiệu cổ quái khác trên linh hồn.