• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuật tinh lọc là ma pháp cấp một rất đơn giản, Anger học được rất nhanh, khi nhìn thấy ánh sáng thánh khiết được phóng ra từ bàn tay của bộ xương khô, Nại Cách Lý Tư rất vui khi được thỏa mãn sở thích xấu xa của mình.

Có người nói thuật tinh lọc là ma pháp để tinh lọc sinh vật bất tử, sinh vật bất tử không thể học, Nại Cách Lý Tư cười nhạt, lấy ánh sáng khắc chế bóng tối là đúng, nhưng ánh sáng khắc chế vong linh là điển hình sai lầm, nó chủ yếu xuất phát từ nguồn gốc vong linh chán ghét ánh mặt trời mà thôi.

Nhưng người sống không ghét ánh nắng mặt trời ư? Cho hắn phơi nắng hai giờ vào giữa mùa hè thử xem. Chỉ có thể nói người sống chịu được ánh nắng mặt trời tương đối cao mà thôi.

Mà trong lịch sử mà Nại Cách Lý Tư biết, thuật tinh lọc sở dĩ khắc chế vong linh, là bởi vì đó là ma pháp ánh sáng 'thánh'.

Từ 'thánh' được thêm vào ma pháp ánh sáng, có nghĩa là nó thuộc về phạm trù ma thuật thần thánh, mang theo một phần tác dụng trong tâm trí. Ma pháp ánh sáng thần thánh không chỉ khắc chế vong linh, còn khắc chế tất cả dị đoan, bao gồm ác ma cùng sinh vật nguyên tố.

Chỉ cần không mang theo loại tác dụng "Tâm trí" nhắm vào mục tiêu này, ma pháp ánh sáng thần thánh sẽ biến thành ma pháp ánh sáng rất đơn thuần.

Một ly nước thánh tinh lọc trôi vào trong bụng, cô bé nhanh chóng thoát khỏi trạng thái tiêu cực, rồi chìm vào giấc ngủ bình yên.

Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, cảm kích đứng lên khấu tạ Anger, Anger một hồi bận rộn, vừa tạo mưa vừa tinh lọc, nó đều nhìn thấy hết, điều này làm cho nó ý thức được, người cứu em gái nó không phải là ngọn lửa trên tế đàn, mà là bộ xương khô trước mắt này.

Lại là ngọn lửa linh hồn từ trong cơ thể nó bay lên, không có bay về phía ngọn lửa vong linh, mà là trực tiếp tiến vào trong cơ thể Anger.

Chỉ thấy hai ngọn lửa linh hồn quấn lấy nhau và ngưng kết trong linh hồn của Anger, hóa thành một ký hiệu kỳ quái, lung lay trên ngọn lửa rồi bị lõi linh hồn của Anger nuốt chửng.

Sự biến hóa kỳ quái này vừa xảy ra, đã nghe được giọng nói đố kỵ của con rồng đồng thau: "Mày đúng là có vận cức chó mà, mày nhận được tín ngưỡng của thằng bé, từ nay về sau, thằng bé chính là tín đồ của mày, cuồng tín đồ, cái thằng có vận cứt chó mà, mày ngay cả thần cách cũng không có, mày là ngụy thần, mày còn đánh cắp mạng lưới linh hồn, Khoá Ba Đạt!”

Khoá Ba Đạt có nghĩa là xúc phạm và giết chóc trong ma pháp ngôn ngữ, khi sử dụng một mình thì nó có công hiệu phụ trợ để cường điệu giọng nói, đại biểu cho tâm tình Nại Cách Lý Tư rất tệ muốn mắng chửi người khác.

Nại Cách Lý Tư đã nghiên cứu kỹ mối quan hệ giữa các vị thần và các tín đồ, và kết luận rằng không phải thần đã tạo ra các tín đồ, mà là các tín đồ đã tạo ra thần.

Cũng giống như chính Nại Cách Lý Tư, nó chỉ là một con rồng bằng đồng có kiến thức sâu rộng, bởi vì có rất nhiều người thờ phụng nó, tích lũy theo tháng ngày, cuối cùng nó đã thắp lên ngọn lửa thần.

Thế nhưng nói thật ra, thần tri thức này của nó có chút hư ảo, ngọn lửa thần được thắp lên là nhờ dựa vào góp nhặt từng ngày, dựa vào thời gian sống đủ dài, thẳng đến khi nó khoảng tám ngàn tuổi mới miễn cưỡng đốt lên ngọn lửa thần, suy cho cùng, chính là bởi vì nó không có cuồng tín đồ.

Mọi người cứ nghĩ thử xem, người thờ phụng tri thức, có mấy người có thể cuồng nhiệt nổi chứ? Nhiều lúc thành phần tri thức còn cặn bã hơn cả những kẻ cặn bã, ngày hôm qua còn thề son sắt rẳng mặt đất bằng phẳng, hôm nay sau khi có đầy đủ chứng cứ, lập tức có thể nuốt hết những lời đã nói.

Bọn họ thờ phụng là chân lý, không phải là một con rồng bằng đồng truyền đạt kiến thức cho họ.

Nhưng chân lý có ngàn ngàn vạn vạn, hơn nữa chúng luôn thay đổi khôn lường, nước chảy xuống thấp là sự thật, nhưng ở một vị trí vực thẳm, nước lại hướng chỗ chỗ cao mà chảy, bởi vì vực thẳm có rất nhiều thủy ngân lỏng, trọng lượng riêng của nước thấp, thì sẽ nổi lên trên cùng của thủy ngân.

Tuổi thọ của con người rất ngắn, tuổi thọ trung bình khoảng bốn mươi năm mươi năm, nhưng lại sáng tạo ra rất nhiều vị thần, tại sao? Bởi vì họ có nhiều tín đồ điên cuồng.

Nếu các tín đồ tạo ra các vị thần, thì các cuồng tín đồ là chìa khóa để tạo ra thần, bởi vì họ sẽ truyền bá những việc làm của thần và khiến nhiều người tin vào thần hơn, do đó, các tín đồ thường trở thành chìa khóa để thắp sáng ngọn lửa thần.

Con rồng đồng thau có thể không ghen tị sao? Nó sống tám ngàn năm cũng chưa gặp được một cuồng tín đồ, hơn nữa tín đồ của nó lại tương đối cặn bã, dẫn đến thần uy không hiển linh.

Thần uy yếu thôi còn chưa tính, đã thế nó còn có thần cách, thế là quân vương Bất tử vừa ý nó, phong ấn nó vào trong cuốn sách bằng đồng thau. Mà những tín đồ cặn bã của nó, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ biện pháp đến giải cứu nó.

Con rồng đồng thau đang tự oán hận, nhưng Anger đã đội mũ rơm lên, biến thành hình người, chỉ có như vậy nó mới có thể phát ra tiếng nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Họ, đuổi theo cậu à?”

Nhìn thấy Anger vừa đội mũ một cái liền biến thành nhân loại, ánh mắt thằng bé đều trợn tròn, đây không phải là phép màu sao? Nếu như nói rửa tay trong chảo dầu là một phép màu, thì việc khiến người ta sống lại chính là một phép màu trong số những phép màu, trong nháy mắt, niềm tin tín ngưỡng của thằng bé lại kiên định vài phần.

"Ôn dịch, phong tỏa, rời khỏi nhà, giết, em gái bị bệnh, không cứu, chết, bắt đánh." Vốn còn tưởng Anger nói chuyện đủ vụng về, không nghĩ tới thằng bé này nói chuyện còn vụng về hơn, nói chuyện mà toàn là nặn ra từng chữ một.

Tuy nhiên, điều này lại ngẫu nhiên phù hợp với thói quen nói chuyện của Anger, vừa nghe nó liền hiểu: "Ôn dịch? Dịch kiết lỵ? Loại này phải không?" Vừa nói vừa chỉ chỉ cô bé.

Đột ngột phong tỏa cho nên Anger chỉ nhìn thấy tín đồ trong một đêm không tới, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Dạ đúng, chết rất nhiều người, cách ly, bộ xương khô cho ăn, nhưng không điều trị." Cậu bé nói.

Kỳ thật không phải là không trị liệu, chỉ là pháp sư trị liệu quá ít, loại dân nghèo như bọn họ sẽ không được cứu trị, có bệnh chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, vượt qua được thì vạn sự đại cát, chống đỡ không nổi thì chịu chết trong nhà.

"Chết rất nhiều người?" Suy nghĩ một chút, Anger hỏi: "Bộ xương khô có thể đi ra ngoài?"

"Rất nhiều, bộ xương khô có thể, không nhiễm bệnh." Cậu bé đáp lời.

Anger lấy ra một cái khay, đổ đầy nước sạch, thi triển thuật tinh lọc, sau đó ôm cái khay chuẩn bị rời khỏi thần điện.

"Đi đâu đó?" Nại Cách Lý Tư không nhịn được hỏi.

"Đưa cho người Đầu Trâu." Anger đáp lời.

"Ah, gia đình đó thành kính đó, đi xem một chút đi, bất quá mày không nên hỏi một chút cuồng tín đồ của mày tên là gì sao?" Nại Cách Lý Tư thật sự là phục Anger rồi, đây chính là cuồng tín đồ, ngay cả tên cũng không hỏi, về sau sai khiến hắn như thế nào?

Anger hỏi tên cậu bé, cậu bé kích động đáp lời: "Âu Khắc.”

Mang theo nước tinh lọc đi vào nhà người Đầu Trâu, cả nhà người Đầu Trâu đã sớm nằm trên giường, nôn mửa và đại tiện cho đến mất nước, hấp hối luôn rồi. Người Đầu Trâu nghèo đến mức ăn rêu xanh, căn bản không cần nghĩ cũng biết là bị trúng độc rồi.

Sau khi uống một ly nước tinh lọc, cả gia đình người Đầu Trâu ngoan cường ngay lập tức khỏe mạnh trở lại. Cả nhà tóm được Anger liền bái lạy, đây là phương thức cảm tạ duy nhất mà bọn họ có thể nghĩ tới.

Ngọn lửa linh hồn từ trên người họ trực tiếp ném vào trong cơ thể Anger, dĩ nhiên không cần phải trung chuyển thông qua lửa vong linh.

Loại biến hóa này hiển nhiên có quan hệ với ký hiệu trên ngọn lửa linh hồn, bất quá lực chú ý của Anger đã bị thứ khác hấp dẫn.

Trên vách tường treo một đầu lâu động vật đeo khăn bịt mắt, từ hai chiếc sừng nhọn trên đầu lâu trông khá giống người Đầu Trâu, nhưng thô to hơn, là có thể nhìn ra đây chính là tổ tiên của nhà bác gái Ngưu.

"Ừ, đó là ông cố của tôi, Lạp Xa Thiết Đề (gót sắt kéo xe)." Thật là một cái tên chất phác không màu mè.

Hấp dẫn Anger chú ý đương nhiên không phải xương sọ, mà là ngọn lửa linh hồn bên trong, cái hộp sọ này đã thai nghén sinh ra linh hồn, trở thành một bộ xương khô, chỉ tiếc bị treo lên tường, gần đó cũng không có bộ xương có thể tổ hợp, vì thế cũng chỉ có thể treo như vậy.

"Có linh hồn? Trách không được hốc mắt nó sẽ bốc cháy, cho nên bà nội đeo bịt mắt cho nó, vậy làm sao bây giờ? Đây chính là hộp sọ của tổ tiên, tiếp tục treo thì quá bất kính, nếu không đặt ở thần điện đi." Người một nhà thương nghị một phen, quyết định giao hộp sọ cho Anger mang đến thần điện, tin tưởng thần điện Bất Tử có thể an bài linh hồn trong hộp sọ một cách thích hợp hơn.

Cứ như vậy, Anger không hiểu sao lại ôm một cái đầu trâu trở về, trở lại thần điện thì phát hiện, Phỉ Lâm đã chờ ở chỗ này thật lâu, đang gấp đến độ xoay quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK