Lisa cẩn thận bước vào phạm vi thần điện, bình thường thần điện không có tường rào, nhưng nó có giáp ranh rất rõ ràng, chỉ cần bộ xương khô màu bạc trắng tức giận, hàng rào sẽ mọc lên, còn bình thường hàng rào được giấu trong lòng đất chính là ranh giới của ngôi đền.
Lisa một chân thò vào, thấy bộ xương khô màu bạc trắng không có phản ứng gì, lúc này mới bước hai chân vào, vừa cảnh giác bộ xương khô màu bạc trắng, vừa bước nhanh về phía bộ xương khô thiên sứ.
Lực chú ý của bà ta đều ở trên người bộ xương khô màu bạc trắng, cho nên lúc tới gần, không chú ý tới cánh chim ở phía sau nó.
Nhìn bà ta tới gần, bộ xương khô thiên sứ ngơ ngác nghiêng đầu, thân thể lại cúi về phía trước, giống như một cây cung có đà, khi Lisa vừa bước vào phạm vi công kích của nó, cánh chim mở ra, cả người nhào tới.
"Này, mày đang làm gì vậy, người chim? Ôi... " Lisa bị đánh cho cho tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi lui ra.
Nhìn bộ xương khô thiên sứ bị dây thừng cột cổ còn muốn giơ chân đá người, Lisa bật cười: "Ta biết tại sao mày lại bị trói rồi, hóa ra là một chim chiến đấu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có một thiên sứ chiến đấu ở đây?”
An Na cẩn thận lẻn vào, đánh giá bộ mặt của thiên thần, nói: "Không phải là thiên thần chiến đấu, không có hơi thở thiêng liêng."
Lam bị bộ xương khô màu bạc trắng nhìn chằm chằm, không thể lẻn vào, vội vàng ở bên ngoài hét lên: "Mặc kệ là cái gì, trước tiên mặc quần áo cho nó đã.”
"Ồ ồ ồ." An Na luống cuống tay chân lau lau chiếc nhẫn trên tay, sau đó lật tay, một bộ quần áo màu trắng xuất hiện trong tay bà, hóa ra là một chiếc nhẫn trữ vật
Cẩn thận đến gần muốn mặc quần áo cho đối phương, nhưng không có gì bất ngờ khi nghênh đón công kích.
Chỉ thấy An na cất bước về phía trước, đè vai, giẫm lên chân, một vai đụng vào trên người bộ xương khô thiên sứ, hất nó lên không trung.
Một cú va chạm vai đã kiểm tra trình độ của bộ xương thiên thần, điều này làm cho An Na càng thêm táo bạo, liền bắt được mắt cá chân của bộ xương khô thiên sứ, túm nó từ trên không trung trở về.
Hai chân chéo nhau rồi rút thẳng về phía sau, kéo bộ xương khô thiên sứ đến cuối dây thừng, cùng kéo căng cơ thể và sợi dây, treo lơ lửng lên không trung.
Dây thừng buộc cổ, An na lại túm lấy mắt cá chân của nó, thân thể của bộ xương khô thiên sứ lơ lửng trên không trung không thể tập trung, chỉ có thể đá chân vô ích.
An na ném quần áo của mình cho Lisa, nắm lấy chân còn lại của bộ xương khô thiên sứ, nhấc nó lên trên không trung một cách chắc chắn hơn và nói, "Nhanh lên, thay cho nó đi."
Lisa lo lắng nhìn vào cổ của bộ xương khô thiên sứ, không thể không nói: "Bà, bà quá thô lỗ? cẩn thận bà bẻ gãy cổ nó bây giờ.”
"Không, bà nhanh lên sẽ không gãy đâu, bà cứ chậm rì rì, thì nó sẽ bị bà bứt đứt đó." An na vội vàng nói.
Luống cuống tay chân mặc quần áo cho bộ xương khô thiên sứ, vừa mới buông nó xuống, An na liền hối hận, bởi vì bà ta lấy ra một chiếc váy màu trắng, khi mặc trên người bộ xương khô thiên sứ có chút dài, hơn nữa vừa mới buông nó xuống, nó liền lăn một vòng ra đất . . .
An na lại nhào tới, cứng rắn nhấc mấy nắm đấm của bộ xương khô thiên sứ, khống chế nó lại, xé toạc phần thừa dài ra, chỉ để lại phần che phủ đầu gối. Như vậy ít nhất không kéo dài, bất quá vết bẩn trên quần áo là không tẩy sạch được, quần áo bị ố trắng và bám đầy bụi.
"Cái quái gì thế này?" Mệt mỏi thay đồ cho nó xong, An na mới có thời gian đặt câu hỏi của mình, bà phát hiện động tác của đối phương rất linh hoạt, chỉ là bị dây thừng hạn chế phạm vi hoạt động, hơn nữa sức lực quá yếu, nếu không, mình muốn khống chế đối phương cũng không phải dễ dàng như vậy.
Lisa có thời gian rảnh rỗi tiến hành quan sát linh hồn, và nhanh chóng đi đến kết luận: "Bộ xương khô, bộ xương khô khoác lên máu thịt, chúa ơi, bộ xương khô thiên sứ khoác lên máu thịt, chắc chắn là một cái gì đó mà chủ nhân Anger đã làm."
"Ách, vậy Anger đại nhân đi đâu rồi?" An na hỏi.
Nói thật, ở thần điện Bất Tử muốn tìm một tên có thể giao tiếp bình thường thật đúng là không dễ dàng, cuối cùng vẫn là bác gái Đầu Trâu nói cho mấy người bọn họ: "À, đại nhân đi tìm đất trồng mới, thành chủ đại nhân dẫn ngài ấy đi rồi.”
......
Dưới sự dẫn dắt của Phỉ Lâm, Anger đi tới khu trồng trọt của thành phố dưới mặt đất, nơi này là nơi sản xuất lương thực chủ yếu của thành phố dưới mặt đất, lương thực duy trì cho hơn năm ngàn người ở thành phố dưới mặt đất, chính là từ nơi này trồng ra.
Nói là khu trồng trọt, trên thực tế là một vài hố trời lún sâu dưới lòng đất, dưới tác dụng của dòng nước chảy, mặt đất bị xói mòn, hình thành một cái hố trời thẳng tắp, trải qua nhiều năm, đất đai màu mỡ đã được tích lũy ở phía dưới, trở thành một khu vực có thể trồng trọt.
Có hàng chục cái hố trời như vậy ờ thành phố dưới mặt đất, trong đó có bảy cái có điều kiện tốt nhất được khai hoang làm thành khu trồng trọt, hiện tại Phỉ Lâm mang Anger tới chính là một trong số đó.
Bởi vì nằm sâu trong lòng đất, gió An Tức trên mặt đất không thể thổi vào hố, mà còn mang đến một vấn đề khác - không đủ ánh sáng.
Trên vách đá ở rìa của hố trời, có khắc một vòng tròn ma thuật chiếu sáng thật lớn, Ngải Tư Khắc đang đứng trước ma pháp trận, rót một tia ma lực cuối cùng của mình vào trong ma pháp trận, sau đó lè lưỡi thở dốc: "Ôi chao, già rồi, không dùng được nữa, mới ba lần đã mệt đến không chịu nổi, trước kia ta một ngày bảy chuyến đều dễ dàng.”
Phỉ Lâm nghe nói như vậy, mặt đều đen, đây không phải là đang châm chọc ông ta sao?
"Cậu có già bằng tôi không? Thanh niên dưới sáu mươi tuổi, động một chút lại nói già, tôi thấy cậu không phải là già, cậu là lười biếng.”
Ngải Tư Khắc giật mình đứng lên, quay đầu lại nhìn Phỉ Lâm cười nói: "Sao ngài lại tới đây? À, đây có phải không? Ồ?”
Mọi người đều biết rằng một người thần bí đã đến thành phố, đặc biệt là thần điện mở cửa trở lại, còn có chuyện tham quan cánh đồng rêu phát sáng, đều làm cho mọi người cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của người thần bí kia.
Tuy rằng Phỉ Lâm nghiêm khắc giữ bí mật, nhưng tất cả mọi người đoán được rất có thể có quan hệ với đế quốc Bất Tử, bởi vì Phỉ Lâm khắp nơi vơ vét hồn tinh đổi lương thực.
Biết đó là một chuyện, Phỉ Lâm nghiêm cấm mọi người quấy rầy Anger, cho nên Ngải Tư Khắc cũng chưa từng gặp qua người thần bí kia, chỉ nghe người ta nói đó là một bộ xương khô.
Vậy hiện tại, bộ xương khô có thể làm cho Phi Lâm cung kính đi bên cạnh, không thể nghi ngờ chính là người thần bí kia, chỉ là bộ xương khô này sao thoạt nhìn quen mắt như vậy nhỉ?
Anger phất phất tay với y, nghiêng đầu.
Động tác nghiêng đầu này, lập tức làm cho Ngải Tư Khắc khẳng định suy đoán của mình: "Thật là mày à?"
Người thần bí trong thành nghe đồn đã lâu, hóa ra lại là bộ xương khô ngơ ngác mình mang về? Lúc trước mình lo lắng nó ở dã ngoại quá nguy hiểm mới mang về, còn tùy tiện nói cho đối phương biết, thành phố dưới mặt đất rất an toàn.
Có nơi nào không an toàn cho sự tồn tại của cấp độ này chứ? Quá xấu hổ, thật mất thể diện, Ngải Tư Khắc đỏ mặt.
"Các người đến đây để làm gì?" Ngải Tư Khắc vội vàng chuyển đề tài.
"Đồng ruộng, Anger đại nhân muốn đến xem những đồng ruộng hoang phế kia, xem có cách nào để trồng trọt lên đó hay không." Phỉ Lâm nói.
"Anger đại nhân sao?" Ngải Tư Khắc đột nhiên nhớ lại một điều khác: "Rêu phát sáng là kỹ thuật lớn lao của Anger? Thật sự là quá thực dụng, khi không có rêu phát sáng, chúng ta một ngày bổ sung bảy chuyến ma lực, ánh sáng cũng không đủ, hiện tại bổ sung ba lần ma lực, là đủ ánh sáng rồi.”