Là nên nói 'có' hay 'không' đây nhỉ? Nói không có, lỡ như quan thủ vệ cảm thấy một thành phố dưới mặt đất lớn như vậy, mà ngay cả người thờ phụng bất tử cũng không có, lỡ làm ngài ấy tức giận thì làm sao bây giờ?
Nếu như nói nơi này đã từng có hai tòa thần điện, nhưng một tòa trong đó đã bị bỏ hoang, trở thành nơi cất giữ quan tài, tòa còn lại cũng sống dở chết dở, chỉ còn một bộ xương khô màu bạc trắng đang canh giữ ở nơi đó, ngay cả thầy cúng cũng không có, thì còn gọi là thần điện cái gì nữa chứ?
Nếu như quan thủ vệ nhìn thấy loại tình huống này, có thể cảm thấy ông không dụng tâm hay không? Ngay cả người có niềm tin vào sự bất tử cũng không giữ được?
Đây thật sự không phải là mình không dụng tâm, mà tính đặc thù của thần điện Bất Tử, đó là người thờ phụng nó nhất định là người sống mới được, mà sinh vật bất tử lại được khắc trực tiếp vào linh hồn, cho nên cũng không cần đến thần điện.
Khi trạm trung chuyển thế đóng cửa, đế quốc Bất Tử đã hơn một ngàn năm không xuất hiện ở thế giới này, tín ngưỡng có mạnh hơn nữa, cũng theo đời đời người chết đi mà suy yếu, cuối cùng biến mất.
Thế nhưng chủ yếu nhất vẫn là thần điện Bất Tử trước đây quá tùy tiện, người thờ phụng nó không có phần thưởng gì, người khinh nhờn nó cũng không có trừng phạt gì, chỉ cần đừng đứng ở cửa nhục mạ hoặc khạc nhổ, chỉ cần đứng xa một chút, cho dù mắng 'Tin bất tử là đồ ngốc——', cũng sẽ không có người để ý tới ngươi.
Đương nhiên, mắng quân vương thì không được, ai dám mắng quân vương Bất tử chưởng quản linh hồn cùng sự bất tử, cho dù chạy đến vị diện khác cũng đều có người đuổi giết.
Loại thái độ tùy tiện này, quả thật kém xa Ác Ma cốc, ác ma ở Ác Ma cốc thích nhất dụ hoặc lòng người, chỉ cần thờ phụng chúng nó, tiền tài, mỹ nữ, địa vị, sức mạnh, đều có thể trao đổi.
Một ngàn năm trước, Phỉ Lâm còn nghe qua một tôn giáo gọi là Quang Minh giáo hội, tôn giáo này mê hoặc lòng người càng lợi hại, nhưng khi trạm trung chuyển thế giới đóng cửa, bọn họ cũng biến mất theo.
Trong chớp mắt, Phỉ Lâm vẫn quyết định nói 'có', dù sao thật sự là có, tuy rằng đã xuống dốc, nhưng đó cũng không phải là trách nhiệm của mình, ngược lại lừa gạt quan thủ vệ là tội lớn.
"Có, ở góc đông nam có một thần điện." Phỉ Lâm dùng ý niệm gửi địa chỉ cho nó.
Sinh vật bất tử chính là có điểm tốt này, trao đổi với nhau là trực tiếp ở cấp độ linh hồn, một số điều khó diễn tả bằng lời, thì chỉ cần một ý nghĩ sẽ làm được.
Sau khi nhận được địa chỉ, Anger liền mang theo cương thi nhỏ đi về phía góc đông bắc.
Vị trí của Anger cũng ở phía đông bắc, nhưng lại là một góc trong hang động đá vôi, cho nên rất ít người nhìn thấy, mà góc đông bắc của thần điện Bất Tử, lại là khu vực sườn dốc khi vừa mới vào thành phố dưới mặt đất, thuộc về khu vực nội thành.
Chờ Anger đi tới nơi này, phát hiện nơi này cũng khá yên tĩnh, ngay cả u hồn cũng không có, trên mặt đất mọc đầy rêu, trơn trượt khó đi.
Đi qua con đường phía trước, đi vào phạm vi thần điện, có thể nhìn thấy rêu và tạp vật trên mặt đất đều biến mất, mặt đất còn có dấu vết được quét dọn sạch sẽ.
Xa xa còn truyền đến tiếng quét sân soàn soạt.
Anger đi về hướng có âm thanh, đến góc rẽ, nó nhìn thấy một bộ xương khô màu bạc trắng đang cầm chổi quét, cảm ứng được Anger đến, hốc mắt của bộ xương khô màu bạc trắng nhìn về phía này.
Toàn thân cương thi nhỏ cứng đờ, chạy trốn ra sau lưng Anger.
Nói thật, bộ xương khô màu bạc trắng này gần như là bộ xương khô mạnh nhất mà Anger đã từng gặp trong một ngàn năm qua, sức mạnh linh hồn chỉ yếu hơn Phỉ Lâm một chút, và nó cũng có khả năng áp chế các sinh vật bất tử cấp thấp.
Nhưng mà Anger một chút cũng không thấy áp lực, kể cả khi đối mặt với Phi Lâm cũng giống như vậy, nhớ ngày đó, bộ xương xám nó nhặt được từ trong cung An Tức cũng không phải do nó nghiêm túc tu luyện, cho nên nó cũng không biết mình là đẳng cấp gì.
Thế nhưng bộ xương khô màu bạc trắng đều không thể gây áp lực cho nó, vậy biểu thị, bộ xương khô màu bạc trắng cũng không có mạnh hơn nó bao nhiêu.
Bộ xương khô màu bạc trắng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu, tiếp tục quét quét rác, cùng một công việc, nó đã lặp lại một ngàn năm, có lẽ sẽ tiếp tục lặp lại.
Không có cây chổi nào có thể chịu đựng được sư ma sát ngàn năm mà vẫn còn nguyên vẹn, trừ phi nó có thể tự sửa chữa, lại nhìn mỗi lần nó quét là từ trên cây chổi lại thoát ra một luồng khí đen, đây chính là vũ khí linh hồn của bộ xương khô màu bạc trắng.
Vũ khí linh hồn là một loại vũ khí mà sinh vật bất tử cấp cao dùng năng lượng linh hồn ngưng luyện ra, nó có đặc tính tự mình trưởng thành, hư hao cũng có thể tự động chữa trị.
Nói như vậy, lưỡi liềm và cuốc của Anger cũng đã được sử dụng hơn một ngàn năm.
Thấy bộ xương khô màu bạc trắng không để ý tới bọn họ, Anger cũng mặc kệ nó, tự mình đi lang thang trong thần điện, ý của Nại Cách Lý Tư là tìm thần điện Bất Tử, xem có thể kết nối mạng lưới linh hồn hay không, từ đó phán đoán tình hình của mình, nhưng làm sao để kết nối đây?
Đi một vòng, không có đầu mối, Anger lại gọi Nại Cách Lý Tư.