Ma ma rất nhanh gọi đến mấy cung nữ bơi giỏi, để bọn họ vớt Dương Hiểu Yên lên. Linh di nương biết mình chạy không thoát, vờ lo lắng kêu la.
“Tứ cô nương a tứ cô nương, ngươi vì sao bất cẩn như vậy? Hôm nay là may mắn, gặp được biểu tiểu thư, nếu không-“
Nàng ta có lẽ vẫn sẽ tiếp tục kêu la đến tối nếu không nghe được tiếng nam nhân phía sau.
“Ngậm miệng!”
Tiếng gầm vang lên sau Linh di nương. Dương Minh Loan bước đến, thần sắc mang theo giận dữ cùng lo lắng. Theo sau hắn là đại phu nhân cùng đại thiếu gia và nhị tiểu thư.
Dương Minh Loan là một nam tử trung niên, tay áo bào màu tím nhỏ hẹp, vung lên cực kì dứt khoát. Linh di nương muốn đến gần hắn túm áo khóc lóc giải thích, cũng bị đẩy ra.
“Mạc Linh, có phải lâu nay ta quá dung túng ngươi, mới để ngươi hành động quá ngông cuồng như vậy?”
Nàng ta cố tình không tuân thủ quy củ gây khó xử cho chủ mẫu, hành sự vô phép trước mặt trưởng bối, đối người bên ngoài kiêu ngạo khiến người ta bàn tán Dương phủ, hắn cũng đều nể tình Hiểu Lam mà cho qua. Bất quá, hôm nay lại dám gây nguy hiểm cho hài tử của hắn như vậy.
Mặc kệ Linh di nương khóc lóc năn nỉ bên cạnh, Dương Minh Loan đem thê tử cùng hài tử đến trước mặt nữ nhân đi cùng Tiêu Bảo Nhi, hành lễ.
“Thần gặp qua Trang Kính quận chúa, quận chúa cát tường.”
Nữ tử kia liếc một vòng, cặp mắt phượng hơi dừng lại trên người Dương Hiểu Long, sau đó phất tay.
“Dương thừa tướng đa lễ rồi. Là ta nài nỉ Tiêu muội muội đến phủ chơi, đột ngột đến, mong Dương thừa tướng bỏ qua.”
“Vi thần nào dám. Được quận chúa điện hạ để mắt đến phủ, chính là vinh hạnh của thần.”
Linh di nương nghe lão gia cùng kia đột nhiên xuất hiện nữ nhân coi mình như không khí mà khách sáo nói chuyện với nhau, xụi lơ ngã trên mặt đất. Trang Kính quận chúa là nhi nữ của lục đệ hoàng đế Bảo Ninh vương tôn quý, một khi đã lên tiếng làm chứng, nàng còn đường lui sao?
Linh di nương lại nhìn ra phía đại phu nhân đang cẩn thận kiểm tra tiểu tiện nhân Dương Hiểu Yên kia, trong lòng dâng lên một cỗ hận thù. Nói như thế nào vẫn không phải nhi nữ ruột thịt của đương gia chủ mẫu, miễn cưỡng cũng được coi là một nửa con vợ cả, lại tưởng mình cao sang lắm sao?
Khoảnh khắc đó, Linh di nương cảm thấy xung quanh mình đều là bóng tối, xung quanh nàng khung cảnh đều dần dần mà tan biến. Dương Minh Loan nạp nàng vào phủ được hai mươi năm, nàng sinh cho hắn một tiểu nữ nhi, bây giờ lại bị nhi nữ của hắn tính kế. Trong lúc tuyệt vọng ấy, nàng ta nghe giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, nói muốn đem mình đến Nguyệt biệt trang. Nghĩ đến kia cái Nguyệt biệt trang cô đơn lạnh lẽo, Linh di nương liều mạng gào lên: “Lão gia, ngài không thể làm như vậy được. Còn Lam nhi, thiếp là thân mẫu của nàng, nàng nhất định sẽ đau lòng....”
Dương Minh Loan nhàn nhạt nhìn nàng ta, bộ dáng thập phần chán ghét khinh bỉ.
“Ta cho rằng đại phu nhân cùng Hiểu Lan Hiểu Long bọn hắn cũng sẽ rất đau lòng Hiểu Yên.”
Linh di nương một bụng hận ý đối Dương Hiểu Yên, đồng thời chính là hối hận. Nàng có phải sai lầm rồi không? Nàng không nên đối nghịch đại phu nhân, càng không nên theo Tuệ di nương âm thầm tính toán cùng gây sự Dương Hiểu Yên.
Nàng thực sự đã coi thường bản lĩnh của tiểu tiện nhân này. Không có mẫu thân, dưỡng mẫu cũng khó lòng bằng thân mẫu, đã vậy còn có thù địch di nương nhìn chằm chằm, nàng nếu đơn thuần còn sống được đến hôm nay ư?
“Đem đi!”
Thanh âm dứt khoát lạnh như băng của Dương Minh Loan đâm thẳng vào trái tim Linh di nương. Nàng chẳng còn hi vọng gì nữa. Nhi nữ đã xuất giá, theo nhà chồng rồi, còn có thể nói giúp nàng sao?
Linh di nương thực sự muốn gào lên tứ cô nương ta xin lỗi, là ta sai, hi vọng người nói với lão gia một tiếng giúp cho ta. Bất quá, bà tử bước lên lôi nàng đi cũng đã nhét một bọc vải vào miệng nàng, lời nói phát ra chỉ có những tiếng kêu vô nghĩa.
Sau vụ Linh di nương, cả Dương phủ đều bị một màu nhợt nhạt cùng sự căng thẳng bao trùm. Đại phu nhân ngồi trong Phong Ngọc các, cẩn thận pha cho Dương Hiểu Yên một chén trà gừng.
“Tứ nhi, ngươi hôm nay tính kế Mạc Linh?”
Dương Hiểu Yên ngước nhìn mẫu thân mình, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc, đôi môi tím tái bỗng nhiên cong cong, lộ ra nụ cười.
“Mẫu thân, đây chẳng phải những gì ngài muốn sao?”
“Ngươi vui lắm sao?”
Dương Hiểu Lan tức giận chất vấn nàng.
“Nếu lúc đó ma ma của biểu tỷ không kịp chạy đi gọi người thì sao chứ?”
“Nhị tỷ, tỷ vì cái gì cảm thấy mạng của ta đáng giá?”
Dương Hiểu Lan cười lạnh, chuẩn bị nói, lại bị thanh âm của đại phu nhân cắt ngang.
“Mạng ngươi hẳn là đáng giá hơn Nguyệt biệt trang rồi.”
Dương Hiểu Yên nghe mẫu thân mắng, khẽ bật cười một tiếng.
“Nhưng nếu thành án mạng, Nguyệt biệt trang chưa chắc sẽ là điểm đến tiếp theo của Linh di nương đâu.”
Dương Hiểu Lan sắc mặt không có nửa điểm tốt, giận dữ nhìn Tứ nhi nhà mình nói lí.
“Yên nhi, ngươi điên rồi sao? Chặt đứt cánh tay phải của Tuệ di nương có rất nhiều cách, ngươi làm sao đánh cược nhiều như vậy đâu?”
Dương Hiểu Yên đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý. Nhìn mẫu thân, sau đó lại liếc qua nhị tỷ.
“Vì ta muốn trả thù.”