• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người bị làm cho sửng sốt.

Dương Hiểu Lam vậy mà không có khóc lóc kêu la, kể lể di nương nàng ủy khuất như thế nào, nàng lại quỳ xuống để thỉnh an lão phu nhân cùng đại phu nhân.

Xét quan hệ cùng chức vị, Dương Hiểu Lam không cần phải quỳ xuống hành lễ. Nàng chỉ cần thi lễ một cái hoặc khom người hành lễ là được. Bất quá, lại làm ra bộ dáng ngoan ngoãn không có ý kiến gì về việc kia, lại làm thêm một cái đại hành lễ, còn có hốc mắt sưng đỏ, khiến trưởng bối phải mềm lòng. Dương phu nhân trong bụng cười lạnh. Xem ra đại cô nương gả đi làm trắc thất, đối mặt hậu trạch, đầu óc cũng đã thông minh hơn.

“Hiểu Lam làm cái gì vậy chứ? Ngươi sao lại dọa tổ mẫu như vậy?”

Đại phu nhân nói, ra hiệu cho Bành ma ma đến đỡ Dương Hiểu Lam dậy. Nàng ta vẫn như cũ một mực không đứng lên, còn dập đầu.

“Tổ mẫu, thân là nữ nhi, lại để cho di nương hãm hại muội muội của mình. Hiểu Lam từ bây giờ thề sẽ theo đại nương hảo hảo giúp di nương sám hối, làm mọi việc tứ muội cùng Dương gia muốn, để chuộc lỗi cho di nương.”

“Hiểu Lam, ngươi đứng dậy.”

Giọng nói Dương lão phu nhân cứng rắn, lại mang theo vài phần xót xa.

Dương Hiểu Lam lăn lộn ở hậu trạch được ba năm, cư nhiên nhìn ra tổ mẫu xót xa mình, liền cứ thế tiếp tục quỳ, thanh âm nghèn nghẹn nói: “Là do Hiểu Lam, tứ muội mới...”

“Hiểu Lam, ngươi trách mình làm cái gì? Tứ nhi hôm trước còn đau ngươi bận tâm di nương, hoàn toàn không có trách cứ ngươi. Huống hồ, ngươi đã làm sai gì a?”

Dương Hiểu Lam trong lòng bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Nàng mỗi lần làm nũng đại tướng quân hắn, không phải đều một bộ dáng giả tạo giống hệt đại nương sao?

Dương Hiểu Lam cũng biết rõ mình không thấy thách thức sự kiên nhẫn của tổ mẫu quá lâu, không lâu sau liền đứng lên. Có điều vẫn một mực đòi tạ tội với Dương Hiểu Yên.

Dương Hiểu Lan mệt mỏi nghe mẫu thân giả vờ hiền lương thục đức cùng với đại tỷ giả vờ đau lòng tứ muội, nàng cáo lui ra ngoài viện tử hóng mát. Sân viện Nhân Thọ các không quá rộng, có một hồ nước nhỏ trồng hoa sen. Phóng mắt ra tới thủy đình, liền thấy một nam tử đang đứng. Hắn tuổi tác chừng hai mươi, nhìn qua có lẽ là người tập võ.

Trong lúc Dương Hiểu Lan đang phỏng đoán thân phận người này, hắn đột nhiên cất bước về phía nàng. Hắn đến gần, liền mới thấy rõ hắn lông mi đen dài, khuôn mặt giống như được tỉ mỉ điêu khắc nên, mang theo tuấn tú cùng tự phụ.

“Lạc tướng quân.”

Dương Hiểu Lan mỉm cười, khẽ nhún gối một cái. Nàng không ngờ hắn vậy mà lại vì một trắc phu nhân chạy tới tận thừa tướng phủ chờ đợi.

“Dương tiểu thư không cần đa lễ. Ta đến đợi A Lam, làm phiền mọi người rồi.”

Dương Hiểu Lan trong lòng cười lạnh. Đại tỷ nàng quay về tạ lỗi, nếu Lạc Khải thật sự yêu thích đại tỷ nàng, hắn sẽ không như thế này hảo ý.

Dương Hiểu Lan môi đỏ cong lên, mỉm cười hỏi hắn: “Lạc tướng quân nói đùa. Dạo này Chiếu nhi sống tốt chứ?”

“Chiếu nhi sống rất tốt, cực kì ngoan ngoãn, nàng đối với ta giống như trân bảo vậy, thực sự khả ái.”

“Nàng ngoan ngoãn là tốt rồi. Hôm nào Lạc tướng quân đến phủ, thỉnh ngài đưa Chiếu nhi theo, Hiểu Lan thực sự nhớ nàng.”

Dương Hiểu Lan nhớ đến đôi tay mềm mại của Lạc Chiếu rụt rè nắm lấy tay mình, trong lòng sinh ra vài phần ấm áp. Tiểu oa nhi phấn nộn khả ái, xinh xắn ngây thơ, làm cho người ta tiếc hận nàng sau này lớn lên sẽ bị cuốn vào vòng xoáy trạch đấu.

“Ra là nhị tỷ cùng Lạc tướng quân ở đây.”

Dương Hiểu Lan nghe tiếng Dương Hiểu Phù, quay đầu nhìn. Tam muội nàng nụ cười đặc biệt sâu, tiến đến hành lễ với Lạc tướng quân.

Lạc Khải nhìn nàng, gật đầu. Dương Hiểu Phù thân mình tương đối gầy, đi đường giống như nhược liễu phù phong, giống như có thể bị gió lớn dễ dàng cuốn đi, là kiểu dáng mà đại đa số nam nhân rất thích.

Dương Hiểu Lan sống hai kiếp, sao có thể không nhìn ra Dương Hiểu Phù nghĩ cái gì. Nàng thân là thứ nữ, lại không có di nương bên cạnh, tương lai gả đi làm chính thất rất khó, lại không thể gả cho kẻ thấp hèn, liền âm mưu một cái Lạc tướng quân có quan hệ không tồi với Dương gia.

“Dương tam tiểu thư đa lễ rồi. A Lam vẫn còn ở chỗ Dương lão phu nhân sao?”

Dương Hiểu Phù bàn tay bất giác vặn vẹo. Nàng đến đây thể hiện nhan sắc cho hắn, hắn lại mở miệng ra là hỏi đại tỷ nàng? Cái chán ngắt Dương Hiểu Lam kia thì có gì hay chứ?

“Hồi tướng quân, đại tỷ xác thật là đang ở Nhân Thọ các cùng tổ mẫu. Nếu tướng quân không phiền, Hiểu Phù có thể thay đại tỷ bồi ngài, miễn cho tướng quân cảm thấy nhạt nhẽo.”

Lạc Khải cười, đôi mắt đảo qua một lượt từ trên xuống dưới Dương Hiểu Phù.

“Không dám phiền Dương tam tiểu thư. Ta chỉ là đến cùng với A Lam, lại làm mất thời gian của tiểu thư, sẽ thành không đúng.”

Dương Hiểu Phù không dấu vết xoắn chặt khăn tay, lòng mắng Lạc Khải thật nông cạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK