Huyền quý phi cũng không phải người ngốc, nghe xong liền đoán được mục đích của Dương Hiểu Lan khi tiến cung.
Nàng hơi cười: “Hoắc Trần cũng tốt, có điều hắn là kiểu người hay lạnh nhạt xa cách với nữ nhân, không biết đối với Tiêu cô nương là như thế nào?”
Dương Hiểu Lan mím môi: “Biểu tỷ có vẻ nhất kiến chung tình, còn khẳng định hiểu rõ Túc Ninh quận vương nữa. Đáng tiếc thanh danh của ngài ấy có vẻ không tốt, trưởng bối trong nhà đều phản đối.”
Huyền Lệ Cơ sửng sốt: “Sao có thể phản đối được chứ?”
Dương Hiểu Lan nhìn dáng vẻ của di mẫu mình, không khỏi cũng ngạc nhiên theo: “Di mẫu, vì sao không thể?”
Huyền Lệ Cơ quay sang nàng, thấp giọng: “Từng có một đạo thánh chỉ, ý tứ nếu như là mối hôn sự Tiêu cô nương muốn, không ai được phép chối từ.”
Dương Hiểu Lan mở to mắt: “Còn có chuyện này?”
Nàng sống hai đời, kiếp trước cũng chưa từng nghe đến. Kiếp này nàng trọng sinh về, đã sớm thay đổi một số chuyện, làm cho trưởng bối trong nhà lo lắng hơn, mới gọi Tiêu Bảo Nhi đến, nghe xem nguyện vọng của chính bản thân nàng, liền biết được người trong lòng của nàng là Túc Ninh quận vương.
Còn ở kiếp trước, thời điểm Tiêu Bảo Nhi xuất giá, nàng đã là Ninh vương phi, tự giam mình trong chiếc lồng sắt hôn nhân, tự làm khổ mình vừa lo chuyện nội viện, vừa hậu thuẫn Hoắc Diệp trở thành người kế vị, không còn hơi sức đâu mà quan tâm biểu tỷ kia của mình nữa. Nàng chỉ nhớ, kiếp trước Tiêu Bảo Nhi không hề gả cho Túc Ninh quận vương, mà là gả cho con trai một tri huyện ở Vân thành, tuy vô cùng kháng cự, lại không thể trái ý trưởng bối trong nhà.
Bất quá nhìn tổ mẫu trước kia lo lắng không ai chịu thú Tiêu Bảo Nhi như vậy, nghĩa là tổ mẫu cũng không biết đạo thánh chỉ này?
“Tiêu Chính Dương căn bản là thiên phú trời cho, mới nhỏ đã lộ ra khả năng mưu lược việc nhà binh, sau đó Nam Lương cùng Đại Diễn giao tranh, hắn xung phong đến biên cương, lập không ít công trạng, làm cho hoàng thượng kinh hỉ, quyết định đợi hắn trở về, sẽ thưởng lớn cho hắn. Ngô, đáng tiếc!”
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp trở về, đã phải chôn thân nơi biên giới.
“Cùng lúc đó, Tiêu gia gặp đại nạn, Tiêu cô nương vì thế mang tiếng khắc cả nhà, hoàng thượng thương xót, ban xuống một đạo thánh chỉ, lời lẽ chính là như ta đã nói qua.”
Vậy thì ai đã giấu đạo thánh chỉ kia đi? Và vì cái gì chứ?
Tội giấu đi thánh chỉ là tội khi quân, nếu không phải được lợi lớn, ai sẽ mạo hiểm như vậy?
“Yên vương điện hạ đến-“
Tiếng hô the thé như lợn bị chọc tiết của thái giám đưa Dương Hiểu Lan về thực tại, Hoắc Quyết một mảnh khí chất thanh lãnh bước vào. Hắn gương mặt như họa, đầu đội bạch ngọc quan, mặc một bộ trường bào màu nguyệt bạch, vô cùng phong độ. Quả nhiên là một trong ba nam nhân hoàng thất được hâm mộ nhất!
“Thỉnh an mẫu phi...”
Dương Hiểu Lan cũng đứng dậy.
“Gặp qua biểu ca...”
Hoắc Quyết cười đáp lễ: “Gặp qua Hiểu Lan biểu muội, đã quấy rầy muội cùng mẫu phi tâm tình rồi.”
Dương Hiểu Lan khóe miệng cong lên: “Biểu ca nói đùa.”
Huyền quý phi ý vị thâm trường nháy mắt một cái, nói: “A Quyết đã đến, biểu ca biểu muội lâu ngày mới gặp mặt, ta không quấy rầy hai đứa nữa, A Quyết, ngươi mau mau dắt nàng ra ngoài vườn hàn huyên đi.”
“À, còn nữa, Hiểu Lan tiến cung chơi với ta, cũng không thể không có quà mang về đâu nhỉ?”
Ma ma bên cạnh vô cùng hiểu ý, vỗ tay hai cái, lập tức một tiểu cung nữ cầm một cái tráp đi ra, dâng lên trước mặt Huyền quý phi. Nàng ta tự tay mở tráp, trực tiếp bưng ra một cái khay, đưa đến cho Dương Hiểu Lan.
Bên trên cái khay bọc lụa là một chuỗi vòng tay xanh biếc mượt mà, tuy trông có vẻ đơn giản nhưng lại được làm từ một khối bích trân châu hoàn chỉnh chạm khắc thủ công tỉ mẩn, nhìn là biết giá trị không nhỏ. Hơn nữa trân châu có giá trị liên thành khắp Ngũ Lương liên minh, bích trân châu lại quý hiếm khó tìm, chủ yếu được cống nạp từ Bắc Lương và Trung Lương, có thể nói là quý giá.
“Cái này là bản cung tặng cho ngươi, một lát nữa sẽ còn cho người đưa thêm ít đồ cho đường tỷ, đường tỷ phu, Dương lão phu nhân, Hiểu Long và Tứ nhi.”
Dương Hiểu Lan cong môi, đứng dậy tạ ơn.
Tia nắng mặt trời yếu ớt giữa ban ngày, chiếu lên mấy cung nhân đang cầm chổi lớn dọn dẹp lá cây bên dưới vườn sau tẩm điện Thanh Khê cung. Hoắc Quyết bước trước, Dương Hiểu Lan chậm rãi theo sau, cùng hắn nói vài chuyện linh tinh.
Hoắc Quyết nói chuyện rất có duyên, hắn giỏi dẫn dắt vào đề tài, lại biết cách không làm đứt mạch câu chuyện, kể chuyện có sức hút vô cùng, không khỏi khiến người khác say mê.
Hắn tìm một chỗ vắng cung nhân, đột nhiên nói với nàng: “Nghe nói tam muội của muội bị nhiễm phong hàn, hiện tại cũng chưa khỏi. Kể ra cũng trùng hợp, mấy ngày trước thuộc hạ của ta ở Nhan thành thấy được một nữ tử đổi xe ngựa thuê, cũng có chút giống Dương tam tiểu thư. Hắn chẳng qua nghỉ phép về quê thăm vợ con, dừng chân tại quán trọ, lại thấy nàng có vài phần quen mắt.”
Dương Hiểu Lan vờ như không hiểu ý hắn: “Biểu ca đã gặp qua tam muội của ta?”
Hoắc Quyết cười nhạt: “Dương tam tiểu thư tham vọng như vậy, hội xuân năm nay đã sớm chạy đến chỗ một vài vị thế tử thể hiện phong thái rồi. Ta cũng là mang theo thuộc hạ đến hiếu kỳ xem thử, không ngờ lại bị tam tiểu thư để lại ấn tượng sâu như vậy.”
Lời này, nói ra hoàn toàn là mỉa mai.
Bất quá Dương Hiểu Lan cũng thực sự không ngờ tới, hội xuân năm nay nàng vẫn còn chưa trọng sinh, đến tận bây giờ mới biết Dương Hiểu Phù lúc đó đã có dã tâm gả cho người có quyền thế.
Dương Hiểu Lan trong lòng nhịn không được cảm thầy buồn cười, Hoắc Quyết nói ra lời này, không cảm thấy khó tin hay sao? Thuộc hạ hắn gặp một nữ tử cảm thấy quen mắt, cuối cùng nhớ ra là một cái thiên kim phô trương hắn từng gặp qua duy nhất một lần, sau đó không thực sự sẽ đi kể chứ? Còn là kể cho chủ tử của mình nghe?
Chẳng qua nàng không hiểu, Hoắc Quyết nghi ngờ Dương Hiểu Phù từ lúc nào, bắt đầu cho người điều tra nàng ta từ lúc nào? Thời điểm này nàng ta vẫn chưa có liên hệ gì với Hoắc Diệp đâu.
Đúng lúc đó, một bông hoa rẻ quạt bỗng được cài lên mái tóc nàng.
Hoắc Quyết đã đi chậm lại từ lúc nào rồi, trong vườn của Huyền quý phi không thiếu cây rẻ quạt, có lẽ hắn chỉ thuận tay hái một bông hoa, rồi cảm thầy mỹ nhân hợp với mỹ hoa, nhân lúc người phía trước không để ý cài lên cho nàng.
Nhưng tim Dương Hiểu Lan không khỏi run lên, nàng luôn luôn tự dối lừa mình rằng bởi vì nàng hiểu Hoắc Quyết, kiếp trước mới có thể tính kế được hắn, thuận lợi đưa trượng phu mình lên ngôi.
Kể cả sau khi nàng trọng sinh, nàng vẫn không chịu thừa nhận một sự thật.
Hoắc Quyết thích nàng.