Dương Hiểu Yên ngắt một bông mẫu đơn, tiện tay thả xuống hồ, để bông hoa trôi theo dòng nước. Nàng không quay lại nhìn nha hoàn thiếp thân mẫu thân để lại cho mình, mở miệng:
“Tuyết Yến, ngươi cho rằng đại nương thật sự thiện lương hiền thục?”
Tuyết Yến một mặt đầy bất ngờ. Nàng nhận thấy tiểu thư sau khi được nhận nuôi dưới danh nghĩa đại phu nhân sẽ gọi ngài ấy một tiếng mẫu thân, đại nương là cách gọi trước kia. Chỉ là, bây giờ lại thấy nàng gọi như vậy....
“Tiểu thư, đại phu nhân đối người rất tốt-“
“Đại nương đối ta rất tốt, nhị tỷ và đại ca cũng rất tốt. Nhưng ngươi xem lại, cả Dương phủ vì sao chỉ có mỗi đại ca là nhi tử, toàn bộ hài tử còn lại đều là nữ nhi.”
Tuyết Yến há miệng, nhất thời không biết nói cái gì. Nàng hơn tiểu thư ba tuổi, là thân nhi nữ vú nuôi bên cạnh Phụng trắc thất, cũng chưa bao giờ có thể nhìn xa đến như vậy.
“Nhưng ta cũng chưa từng cho đại nương độc ác...”
Mị nhãn u hoài của Dương Hiểu Yên nhìn ra phía bên kia bờ hồ.
“Dương phủ gây dựng nên, dưới chân không biết có bao nhiêu máu cùng nước mắt, hậu trạch cũng như thế mà thôi. Tương lai mờ mịt không ánh sáng, xa xăm hệt như cái bờ hồ bên kia vậy. Nếu như đại nương thiện lương hiền thục như các ngươi tưởng, vậy thì nàng sẽ giống như bông hoa mẫu đơn lúc nãy, bị người ngắt, mặc cho dòng nước xô đẩy, đến cuối cùng thối nát, vĩnh viễn không thể nhìn thấy xán lạn tương lai.”
Khuôn mặt diễm lệ non nớt của Tuyết Yến tràn ngập khiếp sợ. Nàng lắp bắp:
“Nhưng còn, nhưng còn lão gia, lão gia không phải đối phu nhân rất tốt sao?”
“Quả thực như vậy. Phụ thân không sủng thiếp diệt thê, không trọng đích khinh thứ, nhưng là ngươi nói, như thế đã đủ?”
Dương Hiểu Yên lạnh lùng tiếp tục: “Chưa đâu, Tuyết Yến, nếu như là ngươi có chịu được phu quân ân ái cùng mình trong nhà có vài tiểu thiếp, tuy cùng mình tương kính như tân, nhưng liệu có chút nào thật lòng ái?” (*)
“Tứ cô nương sao lại ở đây nghị luận phu nhân cùng lão gia nha?”
Giọng nói phía sau vang lên. Dương Hiểu Yên nhàn nhạt dùng dư quang trong đôi mắt liếc ra sau, một ánh mắt cũng không cho nhị di nương Mạc Linh.
Kia Linh di nương thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi một chút, trên người mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, vào trong đôi mắt của Dương Hiểu Yên lại thêm vài phần chán ghét.
“Di nương nói, ta ở đây nghị luận mẫu thân cùng lão gia?”
Dương Hiểu Yên khóe miệng khẽ nhếch. Nếu bắt gặp nàng hôm nay là mẫu thân, đại ca, nhị tỷ, tam tỷ, Tuệ di nương hay Uyển di nương, nàng mới có không may đâu. Bất quá là Linh di nương....
Tưởng rằng nàng không phát hiện được từ xa có người sao?
“Tứ cô nương, là chính tai ta mắt thấy tai nghe, cô nương còn muốn nói không phải sao?”
Dương Hiểu Yên quay đầu, đôi mắt lấp lóe nhìn thẳng vào mắt Linh di nương.
“Di nương, ta không nói, di nương liền khiến ai tin? Mẫu thân sao? Phụ thân sao? Hay là nhị tỷ, đại ca?”
Linh di nương ngẩn ra, sau đó căm giận quát: “Ta mang theo tì nữ bên người, ngươi còn muốn chối sao?”
“Nhưng mà di nương, ta cũng mang theo tì nữ bên người. Người của ngươi nói ta nói, người của ta lại nói ta không nói, ngươi phải làm sao đây?”
“Lại nói, di nương a di nương, ngươi có phải quên mất quy củ hay không?”
Linh di nương bỗng phát hiện mình thất thố. Nàng là di nương, là thị thiếp nói như thế nào thì cũng là nô tì. Mà Dương Hiểu Yên lại là đích thứ nữ, phụ mẫu cùng thương, trên có đại ca quan tâm, dưới có nhị tỷ chăm sóc, nàng dù bây giờ không có ai, nhưng tì nữ nàng chưa chắc trung thành được như Dương Hiểu Yên tì nữ, nếu truyền ra ngoài, không phải thanh danh sẽ bị mất hết sao?
“Ngươi...”
Ngay lúc thanh âm nghiến răng của Linh di nương vang lên, Dương Hiểu Yên xoay người, rớt tùm một cái xuống hồ.
Mạc Linh: ???
Tuyết Yến: ???
Ngay lúc Dương Hiểu Yên còn đang cật lực quơ tay quơ chân dưới nước, la hét vùng vẫy kịch liệt cùng với Tuyến Yến ở trên bờ kêu la cứu mạng gọi người tiểu thư rồi đòi nhảy xuống, Linh di nương đã ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiện nhân! Vậy mà dám tính kế nàng.
Linh di nương trong lòng biết là như vậy, cũng không khỏi khẩn trương. Tiện nhân Dương Hiểu Yên này âm mưu tính kế nàng như vậy, nếu được vớt lên, cư nhiên sẽ nói là nàng đẩy. Còn nếu cứ để nàng ta ở dưới nước mà chết đi, thì tì nữ nàng và tì nữ nàng ta...
Bất quá cũng chỉ là ba đứa tiện tì, lời nói có thể chứng minh gì chứ? Còn không nhìn xem nô tì của Vương Từ Huệ đi.
Nghĩ đến, Linh di nương chớp mắt đã lao đến gần Dương Hiểu Yên, cố gắng nhấn nàng xuống sâu hơn. Tuyết Yến xám mặt, rất nhanh phản ứng lao đến đẩy Linh di nương ra. Bất quá, cùng lúc đó, một giọng nói vang lên đằng sau.
“Hồ nháo! Này còn ra thể thống gì nữa?”
Linh di nương tái mét, run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy hai nữ tử cùng một hai tì nữ và một ma ma theo sau. Nữ tử đi bên trái một thân xiêm y vàng nhạt, tuyệt trần xinh đẹp, chính là kia lão gia tiểu chất nữ Tiêu Bảo Nhi, nữ tử theo bên phải mặt như hoa đào, mười ngón tay sơn đỏ, quần áo màu trắng, trên đó có thêu bướm đang chơi đùa, vòng tay dạ quang, nhìn thôi là biết thân phận không hề tầm thường.
(*) Tương (瓖): hòa hợp; kính (敬): kính trọng; ái (愛): yêu