• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại phu nhân khuôn mặt giận dữ, dằn mạnh chén trà gừng xuống bàn. Dương Hiểu Lan hơi giật mình, lông mày khẽ động, Tứ nhi cũng biết chọc giận mẫu thân nha. Kiếp trước của nàng, mẫu thân lúc nào cũng bày ra bộ dáng hiền thục lương thiện, không tin được sẽ có ngày giận dữ như vậy.

“Ngươi không biết kiên nhẫn sao? Ngươi còn nhỏ, thời gian tính toán còn dài. Hôm nay đánh cược lớn như vậy, ngộ nhỡ xảy ra cái gì-“

Dương Hiểu Yên câu môi.

“Mẫu thân không cần lo lắng cho Tứ nhi, ta biết ngài đau ta cũng chỉ vì áy náy mẫu thân ta. Nhưng ta hiểu được, ngài không có lỗi trong chuyện năm đó....”

Dương Hiểu Lan như cũ bất động đứng nhìn, mị nhãn lại âm thầm quan sát một màn kia. Nàng không tin mẫu thân không nhìn ra Tứ nhi, bất quá xem ra giữa mẫu thân và tứ muội có rất nhiều chuyện a. Hẳn là kiếp trước nàng điên cuồng vì kia cặn bã vương gia, đã lỡ rất nhiều thứ.

Bành ma ma đóng cảnh cửa khuê phòng Dương Hiểu Yên lại, tâm trạng trĩu nặng bước theo mẫu tử Huyền thị.

“Ngươi xem, Lan nhi, tiểu hài tử cứng đầu kia nó cũng thật cố chấp quá khứ.”

Dương Hiểu Lan hơi cười cười. Kì thực nàng tuy có hơi đồng cảm với mẫu thân, cũng vẫn hiểu rất rõ hận ý sôi sục trong lòng Tứ nhi là như thế nào.

“Ta đã nói nàng kiên nhẫn một chút. Bây giờ còn nhỏ, tuy rằng đã lớn hơn tiểu cô nương cùng tuổi, vẫn không được bằng đám phụ nhân hậu trạch mưu kế đa đoan bọn ta. Vạn nhất để Trần Thụy Tuệ nhìn ra chúng ta tâm, còn không phải hỏng bét toàn bộ?”

Dương phu nhân một bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.

“Mẫu thân, Tứ nhi còn nhỏ, người từ từ nói, muội ấy khắc thay đổi.”

Dương phu nhân thở dài một hơi.

“Cũng chỉ hi vọng như vậy. Nếu không, bị Trần Thụy Tuệ hoặc bè phái nàng phát hiện ra, chính là lành ít dữ nhiều.”

Dương Hiểu Lan kiếp trước từng trải qua cung đình hầu tước tranh đoạt cùng hậu thuẫn ngôi báu, theo sau chính là cung đấu đẫm máu. Nàng biết rất rõ hậu trạch như thế này chẳng có ý nghĩa gì so với những thứ khắc nghiệt kia. Bất quá cũng không có nghĩa hậu trạch là đơn giản, là an toàn.

Gió đêm đưa hương hoa thơm ngát luồn qua mái tóc dài như làn suối của Dương Hiểu Lan. Nàng theo bước chân mẫu thân về phía khuê phòng chính, liền nghe mẫu thân nói một câu.

“Hôm nay đoán chừng Hiểu Lam đã nhận được tin tức nương nàng bị đưa đi. Khoảng ngày mai hẳn sẽ quay về nhà mẹ đẻ van xin. Ngươi nếu muốn xem náo nhiệt, đi thỉnh an tổ mẫu ngươi sớm một chút.”

Dương Hiểu Lan: “....”

Mẫu thân nàng cũng rảnh quá rồi đi.

“Mẫu thân, tuy Linh di nương như vậy, vẫn là tội nghiệp đại tỷ.”

Dương phu nhân mặt không đổi sắc, vẫn như cũ thái độ đáp: “Ta biết. Bất quá cũng không thể chìa tay ra giúp nữ nhi kẻ thù được. Vận mệnh của đại cô nương, nên phụ thuộc vào nàng rồi.”

Dù nói như vậy, Dương Hiểu Lan vẫn là một bộ dáng bát quái muốn xem náo nhiệt. Nàng đi Nhân Thọ các lúc còn rất sớm. Vậy mà đến thỉnh an, đã thấy mẫu thân, Dương Hiểu Phù cùng ba vị di nương.

Dương phu nhân y phục đỏ rực, bộ dáng nhàn nhã uống trà, trên người toát ra uy nghiêm của chủ mẫu, không giống như hôm nay đến để xem náo nhiệt. Dương Hiểu Phù cũng một thân váy hoa màu hồng cánh sen trêu trăm điệp, rất là thanh nhã, đều không hề giống như bộ dáng của kẻ đi xem người gặp họa.

“Thỉnh an tổ mẫu.”

Dương lão phu nhân ước chừng đang mệt mỏi cùng đau đầu chuyện Dương Hiểu Lam, chỉ phẩy phẩy tay, ra hiệu nha hoàn đem ra cho Dương Hiểu Lan một cái tú đôn ngồi xuống.

Chưa được bao lâu, lại thấy Uyển di nương đến. Uyển di nương hiện tại là di nương trẻ nhất trong phủ, tuổi mới chỉ đến hai mươi lăm. Dương Hiểu Lan trước đây chỉ nghe nàng được phụ thân sủng ái, cũng chưa bao giờ gặp qua. Bây giờ nhìn thấy, quả thực nhan sắc đáng ngưỡng mộ. Lưng hẹp eo nhỏ, gò má ửng hồng, kết hợp với y phục xanh nhạt thêu hoa văn bách điệp, có thể xem là hồng nhan khó tìm rồi.

Hôm nay quả thực có nhiều người đến sớm xem náo nhiệt nha.

“Lão phu nhân, sáng nay đại tướng quân phủ bên kia truyền lời nói, đại cô nương trở về. Bây giờ đã thấy xe ngựa rồi-”

Dương lão phu nhân mồ hôi đầy mình, nghe ma ma nói xong, vịn tay nha hoàn bên cạnh đứng dậy, mệt mỏi nói: “Đi, ra đó gặp nó.”

Dương Hiểu Phù rất nhanh vọt tới, môi đỏ cong cong.

“Tổ mẫu, A Phù đỡ ngài.”

Dương lão phu nhân tâm tình có chút tốt lên, mỉm cười với nàng ta.

“Vẫn là Hiểu Phù hiếu thuận.”

Thu di nương cách xa Dương lão phu nhân, nhẹ xùy một tiếng khinh thường, lại bị Dương Hiểu Lan đi trước nghe được.

Uy, tam muội nàng xác thực gieo không ít thù đâu.

Gần ra đến cửa đại môn (*) thì đám người nhìn thấy một phụ nhân, mặc một thân quần áo màu hồng phấn, cách khá xa nên không rõ lắm diện mạo. Nàng ta bước nhanh đến gần đoàn người, mới thấy rõ kia đôi mắt đỏ hoe cùng tơ máu, có thể đoán được nàng đã khóc lóc một thời gian lớn.

“Hiểu Lam thỉnh an tổ mẫu, đại nương.”

Đám người bị làm cho sửng sốt.

(*) Đại môn (大門): Cổng chính, cổng lớn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK