• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời đi Tú Linh uyển, Dương Hiểu Lan có chút âm trầm. Nàng cũng không quên dặn dò mấy nha hoàn làm việc nặng, nhớ để ý chủ tử các nàng.

Lời này, nghe giống như quan tâm.

Bất quá, nha hoàn làm việc nặng thường không phải tâm phúc của chủ tử, sẽ không biết chủ tử mưu tính cái gì. Mấy nha hoàn này nếu thực sự để ý Dương Hiểu Phù, liền phần nào gây khó dễ cho mưu tính của nàng ta.

Lại bởi vì thể hiện một màn tỷ tỷ hảo tâm, Dương Hiểu Lan cũng không tiếc cho người đem nhân sâm cùng một ít bánh trôi hấp sang cho Dương Hiểu Phù, nói là để dưỡng bệnh cùng ăn vặt. Bất quá nghe nói tam muội của nàng không có ăn bánh trôi hấp, bởi vì cẩn thận cắt ra, nhận ra nhân bên trong có một ít hoa quế, liền đưa cho nha hoàn.

Ai ăn bánh trôi hấp lại cắt ra? Dương Hiểu Phù như vậy, tức là đã thông minh hơn một chút rồi.

Ánh trăng sáng nhu hòa vẩy ở trên mặt đất, trong tiết trời đêm mát mẻ, một xe ngựa chậm chạp lăn bánh. Con ngựa thoạt nhìn mệt nhọc, giống như đã chạy cả một ngày, phu xe liền để nó chạy chậm thêm chút nữa, hơi vén rèm hỏi người phía trong xe: “Cô nương, chúng ta dừng lại nhé. Ngựa của ta có vẻ không chạy được nữa rồi.”

Nữ tử này thật đúng là kỳ lạ. Muốn đi xe ngựa, lại đi đường dài, liền đi cả nửa đêm không cần ngủ nghỉ. Hắn cũng chưa được thấy dung mạo thực sự của nàng ta. Chỉ có thể thấy nàng quần áo màu hoa đinh hương, trên khuôn mặt đeo một khăn vải mỏng, chỉ quan sát được đôi mắt dường như giội mực, giống như là băng tuyết lạnh lẽo ngàn năm không tan.

Hắn đọc nhiều thoại bản kiếm hiệp, trong đó nói mấy vị như thế này, sau khi thuê xe ngựa xong sẽ trực tiếp giết chết phu xe. Nghĩ đến, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cảm giác mát lạnh ở tay kéo hắn về thực tại. Thì ra cái nữ nhân này vậy mà nhét vào tay hắn một ít bạc vụn, nói: “Liền đổi ngựa.”

Số bạc này, đối với một phu xe quèn như hắn, nếu như là ăn sang, liền có thể ăn được cả nửa năm. Hắn rối rít gật đầu, miệng cười đến không ngậm lại được: “Được được, phía trước là một quán trọ, đến đó ta lập tức đổi ngựa cho cô nương.”

Nữ tử đột nhiên mở miệng: “Thôi, dù gì cũng đã canh ba. Nếu như là đằng trước có quán trọ, liền ngừng chân, sáng sớm lại lên đường.”

Phu xe không nhiều lời, răm rắp nghe theo.

Nữ tử vào trong quán trọ, không quan tâm phu xe như thế nào, trực tiếp gọi một phòng cùng với gọi một chén canh hạt sen.

Phu xe nghe nàng gọi canh hạt sen cũng không để tâm, dù sao hắn cũng biết nàng có tiền. Bất quá chủ quán từng tiếp đón nhiều người thuộc nhiều tầng lớp, cư nhiên nhìn ra, có chút sửng sốt. Người gọi canh hạt sen không chỉ là có tiền đâu. Hạt sen vô cùng đắt tiền, mà một nữ tử có thể bước một bước vào trong quán, không do dự gọi canh hạt sen, thân thích của nàng ta chắc chắn không thể dưới lục phẩm quan lại.

Bởi vậy, hắn đối nữ tử này thực sự cung kính, không dám có nửa ý khinh thường.

Bình minh lên, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, gió thu xoáy lên lá cây ven đường, mang theo mấy phần hàn ý của thời điểm cuối thu. Dương Hiểu Phù ngồi bên trong xe ngựa, có chút trầm tư, tay xoa xoa túi thơm mộc mạc đeo bên hông.

Túi thơm này là mẫu thân Sương di nương để lại cho nàng. Túi thơm thêu hoa văn chìm màu trắng xanh, phải nhìn kĩ mới thấy rõ được. Tuy không có gì đặc biệt, bất quá nghe nói phụ thân thời điểm Sương di nương còn sống rất thích bà đeo cái túi thơm này. Vì vậy, Dương Hiểu Phù mới cất công lúc nào cũng đeo trên người cái này, hi vọng phụ thân nhìn nàng nhớ lại bóng dáng khi xưa của mẫu thân, sẽ yêu thương nàng hơn một chút.

Dương Hiểu Phù kỳ thực đôi lúc oán hận mẫu thân mình. Dù từ nhỏ được ma ma dạy dỗ đức hạnh rồi lòng hiếu thuận gì đó, lý trí nàng cũng nói cho nàng rằng mẫu thân sinh ra mình, bất quá chính vì xuất thân của mẫu thân, nàng thứ nữ không so được với trưởng nữ Dương Hiểu Lam, càng không so được với đích nữ Dương Hiểu Lan, cũng không thể so với đích thứ nữ Dương Hiểu Yên có mẫu thân ngày trước thân cận đại phu nhân.

Mà nàng cũng không phải nhi tử giống như Dương Hiểu Long.

Cho nên Dương Hiểu Phù một mực không cam lòng, muốn tìm một phu quân tốt gả đi. Đối tượng nàng nhắm tới là phu quân của đại tỷ. Bất quá sau khi ngẫm kĩ lại, liền không muốn làm thiếp. Còn có thời điểm nàng giả bệnh phong hàn, tổ mẫu cùng phụ thân tột cùng lo lắng, nàng liền nhận ra, nàng thực sự được yêu thương hơn một vài tỷ muội khác.

Nàng vẫn còn nhớ, lúc ngũ muội bị sốt, phụ thân đang ở thư phòng bận rộn, qua loa dặn dò nha hoàn chăm sóc nàng, lại gọi Vương bình thê đến chiếu cố nữ nhi, cũng không thèm đi qua. Phải biết rằng thời điểm đó Dương Hiểu Tâm mới có bốn tuổi, mà nàng hiện tại, đã mười hai.

Dương Hiểu Phù năm mười tuổi đã biết không tin người lớn, nghe tin bĩu môi một cái, không cho là đúng nói với nha hoàn của mình: "Phụ thân dù bận rộn đến mấy, nếu như yêu thương vô bờ bến ngũ muội, chắc chắn sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đi qua." Chẳng qua Dương Hiểu Tâm chỉ là một nửa đích nữ, mẫu thân cũng bị nghi ngờ tư thông, phụ thân liền nghĩ chỉ cần gọi cho nàng đại phu tốt nhất, gửi đến viện nàng loại thuốc tốt nhất, đã là đủ rồi.

Hắn không phải người tinh tế.

Nhưng nhờ vậy, nàng nhận ra nàng có cơ hội.

Sở dĩ Dương Hiểu Phù nhớ rõ như vậy, bởi vì lúc đó nàng cũng suy nghĩ, suy nghĩ liền có ấn tượng. Nghĩ nếu có một ngày mình ốm bệnh, phụ thân cũng cư xử như vậy với mình, mình sẽ là buồn thành cái bộ dáng gì?

Kết quả là hắn lo lắng chạy đến tận Tú Linh uyển của nàng.

Xe ngựa đột nhiên chậm lại, rồi dừng hẳn. Phu xe bên ngoài nói vọng vào: “Cô nương, đến Nguyệt biệt trang rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK