• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Minh Loan sải bước, đem áo choàng của chính mình khoác lên người nữ nhi. Dương Hiểu Phù mái tóc dài làm thành nửa búi tóc cao, nửa để buông xõa, giày tơ dẫm nát y phục đỏ tươi dạo bước trong vườn hoa, chỉ là hiện tại vào tiết Tiểu Tuyết, nàng lại không mặc thêm áo choàng bên ngoài, dễ dàng dẫn đến bị phong hàn.

Hắn trừng mắt, phân phó nha hoàn Mỹ Anh quay về lấy thêm áo choàng cho chủ tử: “Trời lạnh như vậy lại để tiểu thư ăn vận như thế này ra ngoài, ngươi có phải chán sống rồi không?”

Mỹ Anh sợ hãi vội vội vàng vàng chạy đi, Dương Hiểu Phù lại kéo ống tay áo hắn, khẽ nói: “Để phụ thân nhọc tâm rồi, là lỗi của Hiểu Phù, chỉ là mới vào cuối tháng mười một, tuyết chưa quá dày, nữ nhi lại suy nghĩ vài chuyện, thực không hề cảm thấy lạnh.”

Dương Minh Loan đau lòng nhìn nàng ta, lắc đầu: “Bất quá Mỹ Anh vẫn là thất trách, để chủ tử đứng lạnh như vậy...”

Dương Hiểu Phù như có như không gượng cười: “Chỉ là do nữ nhi không để nàng nói...”

Dương Minh Loan trầm mặc một lúc, đột nhiên nhíu mày: “Bất quá, con suy nghĩ cái gì, lại khiến bản thân phân tâm đến độ không quan tâm chính mình như vậy?”

Dương Hiểu Phù không trả lời ngay, nàng chớp chớp đôi mắt, vô tội nhìn hắn: “Phụ thân, người đây là muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?”

Dương Minh Loan khẽ nhướn đôi mày, cười nhạt: “Còn sợ phụ thân phật ý trách phạt? Được rồi, ta liền nghe con nói lời thật lòng.”

Đúng lúc Mỹ Anh cầm áo choàng lông cáo đem đến, Dương Minh Loan cũng không vội, hắn kiên nhẫn chờ đợi nữ nhi chậm chạp khoác áo vào mới bắt đầu nghe nàng nói: “Xưa nay chuyện hậu trạch vốn dĩ phức tạp, Hiểu Phù chỉ là đang suy nghĩ xem Linh di... Mạc phu nhân liệu có đáng bị đưa đi Nguyệt biệt trang không. Dù sao chỉ có một phụ nhân đầu óc không được tốt mới dám hành sự như vậy, nếu là một thiếp thất tâm địa độc ác, hẳn là đã bí mật động tay động chân với hài tử của chính thất rồi.”

“Cũng giống như hành xử với người khác. Tiểu hài tử trách cha mẹ sao mà hay la mắng, trách phạt nó, lại không ngờ người ngoài tuy không nói ra, lại âm thầm cười nhạo nó, bêu xấu nó, kỳ thị nó. Tuy Mạc phu nhân làm như thế hoàn toàn không thích đáng, chỉ là nàng dù sao hai mươi năm nay không gây chuyện gì lớn động đến mạng người, nay phụ thân lại quyết liệt như thế, nữ nhi cả gan cảm thấy nàng vừa đáng thương vừa đáng trách.”

Dương Minh Loan chậm rãi tiếp thu lời này của nàng ta, bỗng mở miệng: “Con nói cũng đúng. Trở về ta sẽ suy ngẫm một chút, hiện tại con mau trở về đi, tránh ở ngoài quá lâu, dễ bị nhiễm phong hàn.”

Dương Hiểu Phù uốn gối: “Là con làm phụ thân đau đầu rồi.”

Khói hương lượn lờ trong điện, Dương Minh Loan suy nghĩ cả một buổi, cảm thấy đầu như muốn nứt ra. Hắn cẩn thận suy nghĩ, nhớ đến hai mươi năm nay Mạc Linh là người của hắn, hạ sinh hài tử cho hắn, tuy hơi quá phận, thực ra cũng chưa nháo đến mạng người bao giờ, việc kia, hẳn cũng có một phần lỗi do Hiểu Yên.

Chỉ là Hiểu Yên mới còn là tiểu nữ hài, dù nàng làm thế nào, vẫn không nên bị đối xử như vậy.

Hắn đấu tranh trong tâm trí một hồi, đến cả giờ cơm cũng chỉ dặn hạ nhân truyền lời đại phu nhân tự mình sắp xếp, hắn bận bịu không thể cùng dùng bữa.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nghe thấy âm thanh rót trà. Ngước mắt lên nhìn một chút, cũng không phải hạ nhân trong viện tử của hắn, mà là một nha hoàn đôi mắt quang ba lưu chuyển, trông có vài phần yếu đuối, vừa vặn là kiểu mẫu nữ tử phổ thông mà nam nhân thích.

Dương Minh Loan day day ấn đường: “Ngươi là?”

Bảo Đường thay xong trà, nhẹ nhàng lui sang một bên: “Nô tì kêu Bảo Đường, là nha hoàn trong viện phu nhân, phu nhân thấy lão gia chưa ăn cơm trưa, liền kêu nô tì đem điểm tâm đến cho ngài ăn lót dạ.”

Bảo Đường không thể tính là xinh đẹp, bất quá không phải nha hoàn làm việc nặng, da dẻ dưỡng đến thập phần chói mắt, Dương Minh Loan nổi lên vài phần nghi ngờ, muốn thử nàng: “Ngươi đem điểm tâm đến, đút cho ta.”

Bảo Đường sửng sốt, chỉ là nàng xem như thông minh, lấy tiến làm lùi: “Đem điểm tâm cho lão gia là phúc phận của nô tì, chỉ là việc đút cho lão gia ăn, có chút...”

Có chút quá phận.

Dương Minh Loan vốn chưa từng được dạy rằng không nên xem thường trí tuệ của đám nha hoàn, nghe nàng nói vậy, trong lòng sinh ra áy náy với đại phu nhân, thở dài sai nàng lui ra, lại kêu người lấy điểm tâm đến.

Điểm tâm là một loại hương sữa, được khéo léo làm thành hình tiểu động vật. Dương Minh Loan nhìn điểm tâm tinh tế, nghĩ đến đại phu nhân mấy năm nay tốn không ít công sức giúp hắn quản lý hậu trạch, hắn còn nghi ngờ nàng, trong lòng vô cùng áy náy.

Lúc Bảo Đường trở về báo cáo lại, Huyền Nhất Lâm cũng không có trách phạt nàng không biết nắm chắc thời cơ, còn khen nàng thông minh nhanh nhẹn, biết lúc nào tiến lúc nào lùi, ban thưởng nàng một cái trâm hoa. Bảo Đường cầm cây trâm trở về, suy nghĩ làm việc cho đại phu nhân hẳn là không tệ, nàng ta tuy có thể khống chế nàng, vẫn chọn cách hào phóng ban thưởng để lôi kéo nàng trung tâm. Hơn nữa vị phu nhân thật sự biết kiên nhẫn, không gấp gáp thúc đẩy chuyện, làm việc khó để lại sai sót cùng nghi ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang