Dương phu nhân đã đợi sẵn Dương Hiểu Lan ở đại môn Phong Ngọc các, hỏi han nàng vài câu, sau đó kéo ống tay áo nàng.
“Đường muội nói thế nào?”
“Mẫu thân, vào trong rồi nói.”
Nàng theo mẫu thân vào nhã thất, nha hoàn đem ra hai cái ghế thái sư, cẩn thận rót trà ra rồi lui xuống một bên hầu hạ. Dương phu nhân xua tay một cái, ngoại trừ bốn nha hoàn nhất đẳng cùng hai ma ma tâm phúc, tất cả đều lui ra ngoài. Dương Hiểu Lan cũng không vội, nhấp một ngụm trà, từ tốn kể lại.
“Di mẫu nói, Túc Ninh quận vương cho dù tốt, cũng là người quá xa cách với nữ nhân.”
Dương phu nhân nghe vậy, tâm tình rốt cuộc thả lỏng, bất quá chưa được bao lâu, liền nghe nữ nhi thuật lại câu chuyện thánh chỉ, cuối cùng thăm dò một câu: “Mẫu thân, chuyện này là thực?”
Sắc mặt Dương Nhất Lâm có vài phần âm trầm: “Lúc trước hình như cũng có một đạo thánh chỉ, bất quá là nghe nói không biết đã lưu lạc nơi đâu. Dần dần một thời gian cũng không thấy ai nhắc đến nữa, mọi người đã dần quên lãng đi rồi. Nếu như nàng không nhắc lại, ta khẳng định cũng không nhớ.”
“Biểu tỷ có biết chuyện này?”
Dương phu nhân chán nản lắc đầu.
“Ta e là không, nếu như nàng biết, hẳn sẽ đem cái này ra ép mẫu thân.”
Dương Hiểu Lan cầm lên một cái bánh ngọt làm bằng sữa, cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt liền hỏi: “Mẫu thân, ngài tính toán như thế nào?”
Dương phu nhân uống cạn ly trà, lại ăn thêm hai, ba cái bánh mới dừng lại, day day cái trán, muốn mở miệng lại thôi.
Qua hồi lâu, nàng bỗng nặng nề cất tiếng: “Ta thực sự không muốn chia uyên rẽ thúy đám hài tử này. Bất quá...”
“Mẫu thân, người muốn làm gì?”
Dương Hiểu Lan không khỏi giật mình, chỉ thấy Dương phu nhân do dự cắn cắn môi, cuối cùng lại hạ quyết tâm, trả lời: “Ta liền phá hỏng hôn sự của bọn hắn.”
Dương Hiểu Lan hít một ngụm hơi lạnh, không ngờ đến mẫu thân lại táo bạo như vậy, muốn mở miệng, lại bị Dương Nhất Lâm giơ tay ra hiệu ngăn cản.
Nàng thấy như vậy, trong lòng vốn dĩ cảm thấy có lỗi, nhất thời cũng không biết có nên khuyên ngăn hay không. Dương Hiểu Lan chỉ đành thở dài, uống hai ngụm trà, tầm mắt không biết vì sao lại đảo trúng một đại nha hoàn.
Nha hoàn này vầng trán cao rộng, bên dưới là quần lụa màu ánh trăng của nha hoàn nhất đẳng, cũng không phải mỹ nhân xinh đẹp, chỉ là da dẻ xem như mịn màng, đôi mắt vô cùng lãnh đạm, không sắc bén như đám phu nhân di nương nhà quyền thế, bất quá có thể khơi gợi lên sự tò mò, ham muốn khám phá và chinh phục của nam nhân.
Dương phu nhân nhận ra ánh mắt của nữ nhi, mở miệng: “Nha hoàn này kêu Bảo Đường, là một trong bốn nha hoàn nhất đẳng hôm trước Huyền phủ mới đưa đến cho ta.”
Nói đến đây, tâm trạng trong lòng nàng cư nhiên tốt lên. Mẫu thân sợ trong viện tử của nàng nha hoàn bà tử không đáng tin, chỉ cần có một người xuất phủ hoặc phạm lỗi bị đuổi đi, liền đưa nha hoàn của Huyền phủ đến, tránh cho có những người không an phận bị di nương khác cài vào.
Dương Hiểu Lan khẽ cười: “Bảo Đường, lại đây.”
“Tiểu thư phân phó.”
Nha hoàn Bảo Đường cung kính bước đến trước mặt nàng, ở trước mặt chủ tử, đôi mắt nàng không quá lãnh đạm như lúc nãy, chỉ là đôi mắt ấy vẫn toát ra vẻ cô độc khó gần.
Dương Hiểu Lan nghiêng đầu đánh giá, môi nàng hé mở: “Ngươi rất xinh đẹp.”
Bảo Đường nghe lời này, thoáng sững sờ, sau đó bộp một tiếng quỳ xuống, dập đầu: “Tiểu thư tha tội, phu nhân tha tội...”
Dương Hiểu Lan câu môi: “Đứng lên đi. Ngươi có tội gì chứ?”
Bảo Đường vẫn quỳ.
“Tiểu nha đầu thông minh.”
Dương phu nhân nói khẽ.
“Nhưng ngươi không muốn vươn cao hơn sao? Sự thông minh của ngươi chẳng lẽ lại bị chôn vùi trong kiếp làm nô tì sao?”
Bảo Đường dập đầu: “Nô tì nguyện làm trâu làm ngựa cho phu nhân, chết cũng không dám có tâm tư khác. Mong phu nhân minh xét.”
Dương phu nhân ồ lên một tiếng, cười nhạt: “Làm trâu làm ngựa cho bản phu nhân? Như vậy, bản phu nhân muốn ngươi làm gì, ngươi đều nguyện làm?”
Bảo Đường hơi run lên, Dương phu nhân lại nói: “Không cần căng thẳng, bản phu nhân không phải vô duyên vô cớ nói lời này với ngươi. Dù sao ngươi cũng là người nhà mẹ đẻ ta đưa đến.”
Nàng ta dừng một chút, lại chậm rãi tiếp tục: “Dù ngươi có tâm tư gì, chỉ cần vẫn là người cùng thuyền với bản phu nhân, ta cư nhiên cho ngươi mặt mũi tốt cùng không cản đường ngươi.”
Nha hoàn của Huyền lão phu nhân chọn lọc kĩ lưỡng đưa đến cho nữ nhi, đương nhiên đầu óc dù có không thông minh cũng không thể ngu dốt. Dương Nhất Lâm nói câu này, Bảo Đường tức khắc hiểu.
Dùng nhan sắc của nàng ta trở thành người của lão gia nhưng lại vẫn ở cùng thuyền với phu nhân đối phó đám di nương.
Bảo Đường cúi đầu, quả nhiên chính là nữ nhi cùng tôn nữ của Huyền lão phu nhân. Chọn một đại nha hoàn có nhan sắc để giao phó việc này, căn bản là để nắm chắc nàng ta không thể phản bội mình, khi mà khế ước bán thân của nha hoàn đó cùng người nhà của nàng ta đều nằm trong tay của Dương phu nhân.