Dương lão phu nhân không thể ngờ tới, sau đó bước ra khỏi Nhân Thọ các, tránh xa tai mắt của đám hạ nhân một chút, Dương phu nhân lập tức gọi Tiêu Bảo Nhi lại, thân mật cầm lấy tay nàng, rồi lại ra vẻ đau lòng vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Bảo Nhi, con là đứa trẻ duy nhất còn lại của Mai Hoa, chúng ta thực sự không muốn để con phải chịu khổ. Ta biết, yêu một người mà không thể gả cho người đó, trong lòng ai cũng đau cả. Bất quá, con cũng nên cẩn thận suy nghĩ. Nam nhân ấy mà, nếu yêu chúng ta thì không nói, bất quá nếu như không còn yêu nữa, có mới nới cũ, chúng ta chẳng khác nào một nô tì.”
Tiêu Bảo Nhi nhìn ra vẻ bi thương trên khuôn mặt của Dương phu nhân, khẽ khàng đáp vâng một tiếng, rồi lặng lẽ thi lễ rời đi.
Nhìn theo bóng nàng, Dương Hiểu Lan thở dài nói với Dương phu nhân: “Mẫu thân, chúng ta cũng không nên mạo hiểm như thế này chứ?”
Nếu sau này Túc Ninh quận vương làm ra chuyện dại dột gì, thì không chỉ biểu tỷ nàng, còn có cả Dương gia cùng Huyền gia bị kéo theo.
Dương Hiểu Lan cũng không phải bởi vì đời trước gả cho Hoắc Diệp mà đem lòng hận nam nhân hoàng thất. Bất quá, Túc Ninh quận vương thực sự là bị người kinh thành đồn đoán lãnh khốc vô tình, nữ nhân cũng nhất quyết không tha.
Vẻ bi thương trong đôi mắt và khuôn mặt Dương phu nhân trong phút chốc tan biến như thể chúng chưa từng xuất hiện, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Ta cũng hết cách. Chúng ta chưa gặp Túc Ninh quận vương, chính là không thể đánh giá hắn, nhưng cũng không thể vì vậy mà cứ để Bảo Nhi lựa chọn theo trái tim nàng. Vạn nhất có một ngày...”
Nàng không nói nữa, mở mắt ra, chân bước vô định về phía trước. Dương Hiểu Lan cầm tay Dương Hiểu Yên chầm chậm chạy theo đuổi kịp mẫu thân, khóe miệng hơi nhếch: “Vậy thì tại sao chúng ta không thử dò hỏi tâm tư hắn?”
Dương phu nhân không dừng bước, hỏi: “Con làm cách nào?”
“Con đi nhờ di mẫu cùng biểu ca.”
“...”
Sáng tinh mơ, hạt sương nặng trĩu, bầu không khí trong Hàm Lệnh các đã sôi nổi hơn hẳn. Dương Hiểu Lan dậy sớm hơn mọi ngày, sửa soạn vô cùng kĩ lưỡng.
Bởi vì hôm nay nàng sẽ tiến cung gặp quý phi nương nương.
“Tiểu thư, xe ngựa đến rồi.”
Hải Nhi cười nói, nhanh nhẹn đỡ tay Dương Hiểu Lan lên. Hôm nay nàng mang theo Hải Nhi cùng với nha hoàn nhị đẳng Tâm Nhi. Đông Nhi tuy là nhất đẳng nha hoàn của nàng, vô cùng trung thành, bất quá so với Hải Nhi mồm mép lanh lợi nhưng không lộ ra nhược điểm, nàng vẫn còn thua xa.
Còn Tâm Nhi, nàng tuy chỉ là nhị đẳng nha hoàn, cũng rất trầm ổn an phận.
Trên đường đến hoàng cung đình lầu đài các đẹp đến khiến người ta không thể dời mắt. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Dương Hiểu Lan tiến cung gặp di mẫu, Hải Nhi cảm nhận đường phố so với ngày trước có chút khác, cũng không phải là quá ngạc nhiên.
Ngược lại là Tâm Nhi, nàng ít khi được ra ngoài, mà gần như không có đủ tư cách đi trên con đường này. Càng gần hoàng cung, phố xá càng phồn hoa náo nhiệt, chính bản thân Tâm Nhi có lẽ cũng chưa từng nghĩ, mình một ngày lại được xem quang cảnh này. Cho nên, Tâm Nhi một mực vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài, không rời mắt được.
Hải Nhi nhìn bộ dạng Tâm Nhi, không nhịn được bật cười: “Tâm Nhi muội muội, ngươi thực thích cảnh phố xá này?”
Tâm Nhi mở to đôi mắt long lanh như làn nước hồ mùa thu gợn sóng, tâm trạng vui vẻ tột độ: “Ta cực kỳ thích luôn đó. Ở quê ta không hề có những cảnh này, mà ở gần phủ những lúc ta đi mua đồ cho chủ tử cũng không thấy tấp nập bằng ở đây.”
Hải Nhi đùa nghịch nhéo nhéo má Tâm Nhi: “Vậy thì đợi đến khi ngươi đủ tuổi gả đi, tiểu thư gả ngươi cho một nam nhân tốt, hắn sẽ dẫn ngươi đi xem cảnh phố này, lúc đó ngươi có thể thường xuyên thấy rồi.”
Tâm Nhi bĩu môi, hừ một tiếng.
“Ta mới không thèm gả đi. Ta còn nhỏ như vậy, Hải Nhi tỷ cứ trêu ta.”
Dương Hiểu Lan cảm thấy có chút buồn cười.
“Tâm Nhi, ngươi đã mười hai tuổi. Nữ nhi gia đình bình thường mười bốn tuổi đã gả đi rồi, nha hoàn nhị đẳng cũng chỉ cần đợi đến mười tám tuổi là có thể chuộc khế ước bán thân rồi.”
Ở Nam Lương quốc, việc phân chia tuổi chuộc thân cho cung nữ cùng nha hoàn chênh lệch vô cùng rõ rệt. Ở trong cung, cung nữ nhất đẳng mười bốn tuổi đã được phép cho xuất cung, cung nữ nhị đẳng cũng chỉ cần chờ đến năm sau, cung nữ tam đẳng thì mười sáu, ở dưới cung nữ tam đẳng thì chỉ phải đợi đến mười tám tuổi.
Còn gia nhân trong các phủ, nha hoàn nhất đẳng phải chờ đến mười sáu tuổi, tương đương với cung nữ tam đẳng trong cung. Nha hoàn nhị đẳng thì mười tám, xuống dưới nữa, tam đẳng thì chờ đến hai mươi. Còn nếu là nha hoàn làm việc nặng quá thấp kém, các nàng sẽ phải chờ đến tận hai mươi lăm tuổi. Đây là thời điểm đã qua độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, cho nên số lượng được chuộc thân không nhiều, mà nếu ở lại phủ, thân phận cũng không có khả năng leo lên làm cô cô được, chỉ có thể suốt đời làm một bà tử mà thôi.
Tâm Nhi lắc đầu: “Nam nhân quá tồi tệ, gia đình nô tì lại không đủ điều kiện chuộc thân cho nô tì, nô tì thà ở lại phủ hầu hạ chủ tử, sau này biết đâu sẽ được làm một cô cô phong thái uy nghiêm, có thể dạy dỗ nha hoàn hạ nhân khác.”