“Tiểu thư, người dậy rồi sao?”
Hải Nhi chân nghe tiếng động, nhanh nhẹn bước về phía nhuyễn tháp, vén lên màn gấm khói xanh hoa cỏ, quay đầu ra hiệu hai cái nhị đẳng cung nữ bưng lên nước cho Dương Hiểu Lan rửa mặt, súc miệng.
Dương Hiểu Lan rửa mặt súc miệng xong, chậm rãi đứng dậy đi về phía bàn trang điểm. Hải Nhi không cần đợi nàng nói, gọi Đông Nhi vào, trang điểm cho chủ tử.
Đông Nhi chọn cho Dương Hiểu Lan một cái vòng tay vàng, còn Hải Nhi lại đem ra một chiếc váy dài vàng nhạt. Dương Hiểu Lan nhíu nhíu mày, nhìn hình ảnh của các nàng bên trong tấm gương, không vui hỏi: “Trong phủ xảy ra cái gì rồi sao?”
Động tác của hai nha hoàn đều không hẹn mà cùng dừng lại. Đông Nhi cúi đầu, bước lên một bước, nhún gối hành lễ.
“Tiểu thư anh minh. Là tối hôm qua tam tiểu thư đi dạo ở gần Kim Thủy hồ, chẳng may trượt chân rơi xuống nước, nhiễm phong hàn. Lão phu nhân cuống quít đi gọi đại phu đến bắt mạch cho tam tiểu thư. Bất quá lúc đó đang vào ban đêm, không tìm được người. Hiện tại tâm trạng của lão gia cùng lão phu nhân không tốt, chúng ta không nên mặc y phục quá rực rỡ.”
Mi tâm Dương Hiểu Lan nhíu lại, Dương Hiểu Phù rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?
“Bây giờ đã gọi được đại phu chưa?”
“Đã đi gọi được. Có điều tam tiểu thư để lạnh lâu như vậy, tình hình có chút tệ. Tiểu thư, chúng ta có đi xem thử không?”
Dương Hiểu Lan gật đầu, trào phúng kéo khóe miệng: “Nàng bị như vậy ta lại không đến, xem ra là không phải một tỷ tỷ tốt rồi.”
Dương Hiểu Lan đến Tú Linh uyển, chỉ thấy không khí nặng nề bao trùm khắp khuê phòng Dương Hiểu Phù. Tiểu cô nương yếu ớt nằm trên giường nhỏ ngọc san hô tím, dựa vào gối tơ vàng mượt thoải mái đắt tiền, đầu không đeo trang sức gì, tóc cứ như vậy để xõa, trông đặc biệt đáng thương. Nàng ta nhìn thấy Dương Hiểu Lan bước vào, cố ý làm ra bộ dáng gắng sức ngồi dậy thi lễ, bị Dương Hiểu Lan nhanh tay hơn đến ấn nàng ta xuống giường.
“Tam muội, ngươi đã bệnh thành như thế này rồi còn muốn thi lễ? Đều là tỷ muội một nhà, ngươi cũng đừng có quan tâm lễ nghi cái gì, mau mau dưỡng bệnh thực tốt đi.”
Muốn diễn? Tỷ tỷ cùng ngươi diễn, xem xem ai nhận được sự đồng cảm lớn hơn từ phụ thân và tổ mẫu.
Dương Minh Loan ở một bên nhìn cảnh tỷ muội tình thâm này, vuốt râu hài lòng nói: “Các ngươi biết yêu thương nhau như vậy, vi phụ cũng yên tâm. Hiểu Phù nên lấy hành động của nhị tỷ ngươi mà làm động lực, dưỡng bệnh thật tốt, sau này cũng nên học tập tấm gương tốt là nàng, đối xử với các muội muội khác như vậy.”
Dương Hiểu Lan trong bụng cười lạnh. Muốn nàng ta đối xử tốt với các muội muội khác, kiếp trước nàng ta chính là “tốt” với cả Dương phủ đâu.
Bất quá Dương Hiểu Phù bộ dáng hiểu chuyện, nghiêng đầu về hướng phụ thân, yếu ớt cười: “Phụ thân dạy phải. Hiểu Phù nhất định sẽ không bạc đãi các muội muội.”
Sau đó ho khụ khụ vài tiếng, chậm rãi nằm xuống. Tiếp theo tỏ ra suy nghĩ gì đó, lại nhìn về hướng Dương Minh Loan cùng Dương lão thái thái: “Phụ thân, tổ mẫu, Hiểu Phù có một thỉnh cầu quá đáng, không biết có bị trách mắng?”
Trưởng bối còn chưa kịp nói gì, Dương hiểu Lan đã cười nhẹ một tiếng: “Tam muội nói đùa. Phụ thân cùng tổ mẫu yêu thương chúng ta như vậy, huống hồ ngươi đang dưỡng bệnh, sao lại đi trách mắng ngươi đâu?”
Dương lão thái thái gật đầu, khuôn mặt mang theo mười phần tán thành: “Nhị tỷ ngươi nói đúng. Sao chúng ta có thể trách mắng ngươi? Liền nói, tổ mẫu giúp ngươi làm chủ.”
“Hiểu Phù có lỗi, làm cho mọi người lo lắng. Nếu như ngày nào cũng phải đến Tú Linh uyển như thế này, sẽ làm phiền trưởng bối. Nay con muốn xin tổ mẫu cùng phụ thân để con an tâm một mình trong viện dưỡng bệnh, tránh ảnh hưởng mọi người.”
Dương Hiểu Lan trầm mặc. Nàng ta đang muốn tự do trong viện? Để làm gì chứ?
Dương Minh Loan có chút cân nhắc, sau đó liền gật đầu: “Ân. Để ngươi yên tĩnh dưỡng bệnh cũng tốt.”
Hắn vừa mới dứt lời, Dương Hiểu Lan liền quay đầu, mỉm cười nói: “Phụ thân, ngài xem, tuy tam muội biết nghĩ như vậy, lại là trở thành giống như giam lỏng. Hay là để cho con hằng ngày đến chăm sóc nàng. Nếu chỉ có một mình con, nhất định sẽ không ồn ào ảnh hưởng nàng, lại còn có thể chăm sóc nàng tốt được.”
Dương Hiểu Phù mím môi, nhẹ giọng: “Làm phiền Lan tỷ tỷ rồi. Vẫn là nên để Hiểu Phù dưỡng bệnh một mình, tránh gây rắc rối không đáng cho tỷ.”
Dương Hiểu Lan khẽ cười: “Tam muội là đang chê nhị tỷ phiền?”
Dương Hiểu Phù đỏ mặt, bối rối nhìn nàng: “Hiểu Phù không có ý đó. Bất quá nếu như ngày nào Lan tỷ tỷ cũng đến đây, thực sự là Hiểu Phù đang ảnh hưởng đến tỷ.”
Nàng ta nếu như là bình thường, nhất định sẽ nhõng nhẽo đòi nàng đến, bất quá hiện tại hẳn là đang mưu tính gì đó, một mực không cần ai đến cả.
Dương Minh Loan liền lên tiếng: “Nếu Hiểu Phù không muốn, cứ để nàng có chút không gian dưỡng bệnh vậy.”
Phụ thân đã lên tiếng, Dương Hiểu Lan cũng không nói thêm gì nữa, bước sang một bên, quay đầu lẳng lặng quan sát một cái bình màu xanh ngọc cạnh giường nhỏ, không chú tâm mấy lời dặn dò của người khác đối với tam muội nữa. Kì thực nàng biết, đôi mắt Dương Hiểu Phù từ nãy đến giờ vẫn cứ dán lên trên người nàng.
Nàng ta hẳn là đang suy nghĩ, vì cái gì nhị tỷ mình trước kia một câu “Hiểu Phù”, một câu “Lan tỷ tỷ của ngươi”, dạo gần đây lại đổi thành xa cách hơn, chỉ có xưng hô “tam muội” cùng “nhị tỷ”.