• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hiểu Lan ngồi trước bàn trang điểm bằng gỗ hoa lê, thay một bộ trang phục Như Ý thật đẹp, tay nàng chậm rãi vuốt ve mấy bông hoa thưa thớt thêu trên y phục, để nha hoàn đeo lên tay kia chiếc vòng bằng vàng, trào phúng mở miệng: “Tam muội của ta dưỡng bệnh cũng đã ba ngày rồi nhỉ?”

Hải Nhi rất nhanh hiểu được ý tứ Dương Hiểu Lan, cúi đầu khoác cho nàng một cái áo khoác ngoài xanh nhạt, chậm rãi nói: “Tiểu thư hôm nay thỉnh an, có thể hỏi Dương lão phu nhân một chút, cho tam tiểu thư ra ngoài. Dù sao phong hàn thông thường, hiện tại đều khỏi cả rồi.”

Dương Hiểu Lan ánh mắt loan loan nhìn Hải Nhi qua gương đồng. Ở chung với nàng, mấy nha hoàn cũng ngày càng thông minh hơn rồi.

Sáng sớm hôm nay thỉnh an, Băng di nương đến từ sớm, đã kể chuyện vui cho lão thái thái nghe. Dương Hiểu Lan nhìn tổ mẫu vui đến cười tít mắt, thuận nước đẩy thuyền đề cập chuyện đến thăm Dương Hểu Phù.

Dương lão thái thái có chút suy nghĩ, Thu di nương đột nhiên nói: “Nhị tiểu thư nói đùa. Tam tiểu thư bệnh như vậy, vì cái gì không để nàng tĩnh dưỡng thêm vài hôm?”

Dương Hiểu Lan khuôn mặt âm trầm hướng về phía Lăng Tiểu Thu, nhìn không ra nàng có thực sự tức giận hay không: “Thu di nương chú ý quy củ, tổ mẫu còn chưa nói gì đâu. Hơn nữa, phong hàn bình thường, khỏe thì nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, yếu thì một tuần. Di nương muốn trù ẻo tam muội cơ thể không tốt?”

Thu di nương sinh được một nữ hài, tuy bụng dạ không phải ác ý nhưng đầu óc lại không quá thông minh, tưởng như thế là hơn người rồi, mấy năm gần đây đi đâu cũng vênh vênh váo váo, nói chuyện không quan tâm tôn ti trật tự nữa, còn rất thích làm cho người khác mất mặt, Dương Hiểu Lan kiếp trước kiếp này đều không có cừu hận gì với bà ta, bất quá vô cùng không thích tính cách này.

Thu di nương bị nói đến đỏ mặt, ấp a ấp úng, không biết nên phản bác như thế nào cho phải.

“Được rồi!” Dương lão thái thái nghiêm nghị nhìn, giọng nói thanh lãnh quyền uy cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa cháu gái và thê thiếp của nhi tử, trầm giọng: “Lời nhị nha đầu nói cũng không phải không có lý. Tiệp ma ma, ngươi đi một chuyến Tú Linh uyển, báo tin cho Hiểu Phù.”

Dương Hiểu Lan cụp mắt, khẽ cười: “Là tổ mẫu anh minh.”

***

Dương Hiểu Phù vén váy áo, cẩn thận bước cổng Nguyệt biệt trang. Nàng ta chậm rãi đưa mắt đánh giá một vòng bên trong. Xem ra phụ thân vẫn còn rất coi trọng đại tỷ, nếu không với tình hình của Mạc Linh, nha hoàn bà tử sao có thể ngoan ngoãn chăm chỉ mà quét sân sạch sẽ như thế này? Huống hồ, bài trí xem như không tệ, so với cảnh nông thôn nghèo nàn này, miễn cưỡng coi là đẹp mắt rồi.

Dương Hiểu Phù lấy ra một cái áo khoác đen, trùm mũ lên đầu, rất khó thấy rõ dáng người cùng nét mặt nàng ta. Một tay từ từ đẩy cổng, một tay bịt miệng làm biến đổi giọng nói, hô lên gọi người.

Một ma ma mặc một thân màu trắng chạy ra, nhìn bộ dạng kỳ quặc của Dương Hiểu Phù, trên mặt không khỏi hiện ra vài phần khó hiểu.

“Vị phu nhân này, ta là cô nương mới chuyển đến, hôm nay đến thăm hỏi láng giềng, tiện thể tặng chút quà.”

Sau đó liền chìa ra một gói hạt mè bánh nướng.

Vị ma ma kia lập tức trông đầy cảnh giác, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Dương Hiểu Phù đã khẽ nói: “Ngài có thể thông cảm cho ta không? Ta gặp người lạ, đặc biệt là ban ngày, liền chuẩn bị bộ dáng như thế này.”

Giọng nàng ta rất khẽ, âm thanh lại không quá lớn, chính là nghe không rõ giọng nói thực sự. Nếu như có gặp lại, chưa chắc vị ma ma này đã nhận ra đối phương thông qua giọng nói.

Nàng ta lại nói tiếp: “Phu nhân đừng lo, ta khi đi gặp chủ nhân trang viên hoa lệ này, phu nhân có thể đi theo canh chừng nếu nghĩ ta là người xấu. Còn có, bánh nướng này, ta cũng có thể ăn trước một cái, ngài liền yên tâm đi? Tuy ta trông kỳ quặc như vậy, bụng dạ xác thực vô cùng nhiệt tình tốt tính.”

Ma ma kia ban đầu không có ý định cho nữ nhân đáng nghi này vào, bất quá bị nàng luyên thuyên một hồi đến rối rắm, đầu óc thực sự mù mịt đến không suy nghĩ được gì, rốt cuộc giống như bị thôi miên, ngơ ngác dẫn Dương Hiểu Phù tiến vào.

Dãy hành lang dẫn đến khuê phòng của Mạc Linh không có nhiều hạ nhân qua lại, cũng không có nhiều nha hoàn gác như ở Dương phủ, bày bố trang trí còn không đẹp bằng một nửa Dương phủ. Bất quá hạ nhân ai cũng cung kính, không gây cho chủ tử tức giận.

Cũng không biết thế nào, nơi đây cho Dương Hiểu Phù cảm giác thoải mái hơn.

Nàng ta không dấu vết thở dài một tiếng. Chung quy là nơi đây yên tĩnh, không có tranh đấu âm mưu giống như hậu trạch Dương phủ.

Đáng tiếc, dù nhận ra điều này, Dương Hiểu Phù tâm trí nhất quyết không lung lay. Chỉ cần một ngày nàng còn sống, sẽ vẫn tranh tranh đấu đấu, phấn đấu một chút cho bản thân, tương lai còn có thể có cơ hội.

Ma ma tới trước khuê phòng, hai nha hoàn gác cửa cung kính hành lễ, chỉ thấy bà ta nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, bước vào trong hành lễ, giọng vô cùng lễ phép, không tìm ra nhược điểm: “Phu nhân, cô nương này mới chuyển đến vùng này, hôm nay đến chào hỏi người.”

Dương Hiểu Phù cũng bước vào, nhún người chào.

“Hôm nay đến thăm phu nhân, bởi vì sẽ là hàng xóm, tiện thể tặng người một chút quà. Gói bánh nướng hạt mè do đích thân ta làm đã giao cho ma ma rồi, còn có một thứ, chỉ có đưa trực tiếp phu nhân mới có thể thể hiện lòng hảo tâm.”

Dứt lời, nàng ta xòe ra một cái trâm bạc.

Mạc Linh từ này đến giờ không nói gì lặng lẽ quan sát nữ nhân này, vừa nhìn thấy cây trâm, đã hoảng hốt muốn ngã khỏi ghế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK