Ta sinh ra trong hoàng thất, là đứa con thứ ba của phụ hoàng.
Từ nhỏ đến lớn, ta đã không giống người thường, lại càng không được sống như nhi tử nhà bình thường.
Tứ khố toàn thư, Luận ngữ, Nam Lương binh điển ta đều thuộc lòng. Cho dù là bắn cung, cưỡi ngựa, không gì có thể làm khó ta. Mọi người đều nói ta có khả năng kế thừa ngôi vị hơn trưởng tử đại ca ca Hoắc Viêm. Phân vị mẫu phi ta cao hơn mẫu phi hắn, ta cái gì cũng giỏi hơn hắn, chúng ta còn được phụ hoàng sủng ái hơn mẫu tử hắn.
Cho đến khi đích tử con hoàng hậu lão lục sinh ra, ta cũng chưa từng để tâm.
Bất quá, biểu muội ta lại gả cho lão ngũ.
Biểu muội ta xuất thân cao quý, nhà ngoại lại càng hiển hách, nhan sắc như hoa, tài năng không thua ai, thanh danh không tì vết, vì cái gì lại gả cho một thân vương không có thực quyền gì, một nhà ngoại Phiêu kỵ tướng quân xuống dốc hữu danh vô thực, lại càng không có mẫu phi phân vị cao giúp đỡ?
Ngày còn nhỏ, nàng cùng mẫu thân nhập cung, mẫu phi ta với mẫu thân nàng là đường tỷ muội, cùng nhau hàn huyên, ta đành phải dắt nàng đi chơi.
Từ ngày đó, ta không sao quên được hình bóng nàng. Tiểu hài tử nhỏ bé nhưng đáng yêu, dễ giận dỗi nhưng ngây thơ, năng động nhưng hiểu chuyện. Nàng năm đó chỉ sáu tuổi, bất quá ta đã mười hai, không còn ngây ngô gì nữa, cũng đã hiểu biết rất nhiều chuyện nam nữ tình trường.
Tuy nhiên, ông trời thích trêu người, sau Tết Trung thu năm nàng mười bốn, nàng lại gấp gáp thêu áo cưới, chuẩn bị gả đi. Không lâu sau đó, ngũ đệ ta cũng xin thánh chỉ tứ hôn hắn cùng nàng. Mùa xuân năm nàng mười lăm, bọn họ bái đường.
Ta với tư cách là tam ca của tân lang, biểu ca của tân nương, đương nhiên phải đến uống chén rượu mừng.
Bởi vì một người là thân vương, một người là thiên kim Dương gia, khắp nơi kinh thành giăng lụa đỏ, dân chúng ai nấy cũng hớn hở háo hức, chỉ muốn một lần nhìn xem kiệu son của bọn hắn, không quên đánh giá nhan sắc tân lang. Câu "Bất ly bất khí (1)" sơn son thếp vàng ngay cửa Ninh vương phủ càng làm tim ta quặn đau.
Ta thấy mấy muội muội của nàng cùng đám đường muội quận chúa của ta đi náo động phòng bị đuổi ra, tình cờ nghe các nàng ghen tị cùng hâm mộ tán dương nến đỏ long phượng đốt trong phòng trong, chăn uyên ương hí thủy đỏ rực trải trên giường, khắp phòng đều là một màu đỏ diễm lệ, đẹp đẽ như muốn chúc phúc cho ngũ đệ và biểu muội của ta.
Sáng ngày hôm sau, bọn hắn tiến cung tạ ơn.
Theo quy tắc bọn hắn chỉ cần vấn an hoàng thượng cùng hoàng hậu. Bất quá Hiểu Lan là gọi mẫu phi ta một tiếng di mẫu, vẫn là đi qua.
Tiểu cô nương ngày nào bây giờ đã xuất giá, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn được tô điểm phấn son mà càng trở nên kiều diễm, tiếng nói ôn nhu mềm mại, trên thân là bạch y trắng ngần, khoé môi cong cong chẳng giấu nổi hạnh phúc, cùng với phu quân khom người hành lễ với ta và mẫu phi.
Đau đớn thay! Nam nhân lúc ấy đứng bên cạnh ý trung nhân ta lại là Ninh vương, là ngũ đệ của ta.
Nàng kính mẫu phi một ly trà, kính ta một ly trà. Đôi mắt nàng tràn ngập ý cười, đôi môi no đủ điểm phấn hồng không khỏi nhếch lên, vì sao trong lòng ta lại chua xót đến thế? Hương vị trà Bích Loa Xuân đáng lẽ phải dịu êm tươi mát, hậu vị ngọt kéo dài, vì sao ta uống vào lại cảm thấy đắng đến vậy?
Nàng gả vào Ninh vương phủ chưa đầy hai năm, đã khiến ngũ đệ ta trở thành chướng ngại vật lớn nhất đối với ta trên con đường tiến đến hoàng vị. Nàng lừa ta, lừa mẫu phi ta, thuyết phục Huyền gia ủng hộ lão ngũ thay vì ta, ta đều vì nàng nhẫn nhịn, không tranh đoạt nữa.
Ta từng tự lừa dối mình, ta chỉ cần nàng hạnh phúc vui vẻ, hoàng vị gì đó, cũng có thể nhường cho ngũ đệ.
Nhưng năm đó sau khi phụ hoàng băng hà, lão ngũ cướp được ngôi vị, liền tàn sát rất nhiều người. Phi tần của phụ hoàng ta, các quận vương, vương gia, gia tộc từng ủng hộ hoàng tử khác. Bởi vì như vậy, hắn mới lên ngôi không lâu, liền bị kêu hôn quân. Mà bản thân hắn cũng mặc kệ, không quan tâm các sử quan viết gì về mình cả.
Ngày mẫu phi ta uống chén hạc đỉnh hồng kia, đôi mắt ta nhìn Hiểu Lan chỉ còn lại hận ý.
Hận ý như liệt hỏa thiêu đốt trái tim ta, bởi vì để sống, để báo thù, ta chịu nhục khuất phục lão ngũ, chính miệng nguyền rủa mẫu phi đã mất, đổi lại được giữ thân phận thân vương, đến biên cương lãnh đạo binh lính giữ nước.
Chinh chiến không lâu, ta nhận được tin, tân đế lo sợ Dương gia cùng Huyền gia quá mạnh, ra một đạo chiếu chỉ diệt môn, không màng ơn trước đó, tự tay giết hại hài tử của mình và Dương hoàng hậu, tống nàng vào lãnh cung.
Cũng không biết tam muội của Hiểu Lan quyến rũ Hoắc Diệp như thế nào, nàng ta vậy mà lại sống sót, còn được tiến cung làm Vinh quý phi, sau khi Hiểu Lan chuyển đến lãnh cung xong xuôi, đại điển phong hậu liền được tổ chức ngay ngày hôm sau.
Đại điển phong hậu không phải thích tổ chức là tổ chức, Quảng Trữ ti phải may phượng bào, Chưởng Nghi ti phải chọn ngày lành tháng tốt, công việc vô cùng rườm rà, chứng tỏ Hoắc Diệp đã có ý định phế truất Hiểu Lan ngay từ trước và lén lút chuẩn bị cho Dương Hiểu Phù rồi.
Ta biết đây có lẽ là báo ứng của nàng, trong lòng cũng không khỏi chua xót thay. Cảm giác bị người mình thương phản bội, hơn ai hết, ta hiểu rõ nhất.
Không biết đã qua bao nhiêu mùa hoa rụng, ta âm thầm trở về kinh thành, lẻn vào hoàng cung đến lãnh cung gặp ý trung nhân ngày nào.
Bao năm chôn vùi bản thân trong nơi lạnh lẽo ẩm mốc này, nàng đã trở thành một nữ nhân người không ra người, quỷ không ra quỷ. Tóc tai nàng rối bời, khuôn mặt tiều tụy đã già đi rất nhiều, quần áo thậm chí không bằng quân kỹ (2) ở nơi biên cương, căn phòng u ám chỉ có một chiếc phản nhỏ, vừa dùng để ngủ, vừa dùng để đặt quần áo.
Trong góc phòng là một chiếc bàn cũ kĩ, có lẽ là để nàng dùng bữa, và gần đó, là một chiếc đàn tranh.
Nhìn nàng khổ sở, bao nhiêu lời chế giễu, châm biếm cay độc ta chuẩn bị đều không thoát ra khỏi cổ được.
"Ta không biết muội còn có tài năng này đấy."
Ta đi đến, ngồi xổm xuống nhìn chiếc đàn tranh. Vật như này có thể đem vào lãnh cung, xem ra Hoắc Diệp cũng quá bất cẩn rồi.
Hiểu Lan cười buồn nhìn ta: "Ta học đã lâu, sau khi làm hoàng hậu mới học đánh lại."
Ta im lặng, nàng cũng chẳng nói gì. Qua một lúc lâu, bỗng nhiên nghe giọng nàng: "Biểu ca.."
Không nghe thấy tiếng ta đáp lại, nàng vẫn tiếp tục: "Huynh có muốn ngôi vị không?"
Ta mỉa mai cười một tiếng, ngắn gọn hai chữ: "Đã từng."
"Ta có thể giúp huynh."
Ta cười lạnh: "Muội? Một phế hậu thất sủng bị nhốt trong lãnh cung như muội thì làm được gì chứ?"
Nhưng ta đã nhầm.
Nàng thông minh hơn ta nghĩ.
Cái ngày nàng thấy hắn tuyệt tình với huynh đệ ruột thịt của hắn, với di mẫu nàng như vậy, nàng đã biết, con người này sẽ có ngày giết được nàng. Chính vì vậy, nàng đã nuôi tử sĩ ngầm trong hoàng cung, giả làm cung nữ thái giám trà trộn khắp chốn trong hoàng cung.
Chỉ là, nàng không thể ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Chỉ là, nàng không thể tin được trên đời này có người sẵn sàng giết hài tử của mình để chối bỏ thê tử.
Căn bản nàng đâu thể ngờ, mấy trăm sinh mạng trong hai gia tộc, hắn đều nhẫn tâm sát hại.
"Nếu huynh muốn tin tức, ta sẽ cho huynh tin tức. Nếu huynh muốn mưu kế, ta sẽ cho huynh mưu kế. Huynh muốn sĩ tử ngoài hoàng cung, ta cũng có."
Nam Lương năm Thừa Long thứ sáu, ta dẫn quân tấn công kinh thành, thừa nhận tạo phản, lật đổ hôn quân, hoàng cung dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Nhưng kết cục, ta chiếm được ngôi vị, nàng đã không còn nữa.
Sau đó, ta tìm được di thư của nàng.
Thì ra, nếu như Hoắc Diệp không giết nàng, nàng cũng sẽ treo cổ tự vẫn để chuộc đi lỗi lầm.
Giây phút đó chính ta cũng mới nhận ra, thì ra, ta yêu nàng đến vậy.
Một chút ngây thơ trong sáng năm đó của nàng, cũng đủ làm ta say đắm đến mãi tận sau này..
(1) Ý là vĩnh viễn bên nhau, mãi chẳng phân ly.
(2) Kỹ nữ phục vụ trong quân đội