“Thỉnh an mẫu phi.”
Hoắc Quyết sau khi Huyền quý phi thỉnh an hoàng hậu trở về thì đi cung Thanh Khê thỉnh an mẫu phi hắn. Huyền Lệ Cơ tươi cười xán lạn, cười nói:
“A Quyết đến cũng thật sớm nha. A Lăng hắn vậy mà còn chưa đến đâu.”
Hoắc Quyết hơi cười.
“Mẫu phi, tiểu cửu chẳng phải còn rất nhỏ sao? Hắn đến sau nhi thần một chút xác thật cũng là chuyện bình thường.”
“Đứa nhỏ này càng ngày càng biết ăn nói.”
Huyền quý phi vui vẻ nói mấy câu, đột nhiên nghiêm túc.
“A Quyết, hôm qua bổn cung có nhận được thư của Hiểu Lan.”
Hoắc Quyết gật đầu. Dương Hiểu Lan hắn có biết, là biểu muội của hắn, nữ nhi của mẫu phi hắn đường tỷ.
“Nàng nhận thấy lão ngũ có mưu đồ với nàng.”
Hoắc Quyết nhàn nhạt liếc nhìn phong thư ngay cạnh bộ ấm chén uống trà bằng men ngọc của Huyền quý phi, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý. Lão ngũ kia mẫu phi xuất thân không cao, là thứ nữ một nhà phiêu kỵ tướng quân đã xuống dốc. Ở vị thường tại sinh được một nhi tử sau qua đời, được truy phong quý phi. Bất quá, cũng chỉ là cái danh con quý phi mà thôi. Phân vị cho người chết, có ích gì chứ?
“Mẫu phi, nàng xác thực?”
“Hiểu Lan sẽ không tiết lộ cho ta nếu nàng không xác thực. Chuyện bắt đầu ở cung yến Trung Thu hôm qua. Ta đã cho người đi tra, cái cung nữ hôm nay chết ở Ninh vương phủ kia chính là cung nữ đã giúp lão ngũ tách Hiểu Lan và Dương Hiểu Yên ra.”
Hoắc Quyết không khỏi cảm thán, chỉ là tiếp cận thôi, cũng không phải làm chuyện thương thiên hại lý gì, hà cớ phải diệt khẩu?
“A Quyết, ngươi hiện tại nhìn chằm chằm phía lão ngũ, xem xem hắn có động tĩnh gì không. Nếu thực sự có dã tâm, vậy chính là kẻ thù của chúng ta rồi đi.”
***
“Thỉnh an tổ mẫu.”
Dương Hiểu Lan khom người thỉnh an Dương lão phu nhân, nhãn châu lại không dấu vết đảo qua Dương Hiểu Phù. Đúng là cháu gái được Dương lão phu nhân yêu thích nhất, rất biết nịnh nọt nha. Mới sáng sớm đã chạy qua đấm lưng bóp vai, sao lúc trước nàng lại không nhận ra cái tư chất này của nàng ta nhỉ?
“Mẫu thân, ngài sắc mặt có chút không tốt, đêm qua ngủ có ngon giấc?”
Dương lão phu nhân thở dài một hơi, gật đầu nhìn Dương phu nhân.
“Quả thực là không thể ngon giấc. Cứ nghĩ đến hôn sự của Bảo Nhi, chính là khó có thể an tâm ngủ ngon.”
Dương Hiểu Lan trong lòng âm thầm đồng tình nàng. Tiêu Bảo Nhi xác thật đã đến tuổi gả đi, bất quá kinh thành lại không có nam nhân nào nguyện ý thú nàng. Tiểu cô nương sinh ra mẫu thân mất đi, phụ thân cũng từ đó đau khổ tự sát, ca ca cùng lúc tử trận trên chiến trường, không khỏi mang tiếng khắc cả nhà cho nàng.
“Mẫu thân, cái này.... Dù cho lời đồn bên ngoài như thế nào, Bảo Nhi cũng là huyết thống Dương gia, là chất nữ của lão gia, bọn họ còn không nguyện ý?”
Dương lão phu nhân lắc đầu.
“Tức phụ (1) a, ta biết ngươi tính tình nhân hậu, cũng có lo lắng cho nàng. Nhưng ngươi cứ nghĩ một chút, nhà thế gia bọn họ rất sợ Bảo Nhi khắc phu, đến cả làm thiếp cũng không nguyện ý nạp nàng. Ngươi nói, chẳng lẽ con cháu Dương gia lại gả cho bình dân áo vải (2) sao? Trước khi sinh Bảo Nhi ra Hoa nhi đã nói với ta, nàng hiểu, nữ nhân sinh con đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, nếu nàng không thể trở lại hãy thay nàng hảo hảo chiếu hài tử. Lại nói, Dương gia có thể nuôi nàng hiện tại, lại có thể nuôi nàng suốt đời hay sao?”
Dương Hiểu Lan trong đầu hiện lên mấy chữ: Tại sao không?
Dương phu nhân tươi cười ngọt ngào nhìn lão phu nhân:
“Mẫu thân, Dương gia vì sao không thể? Bất luận như thế nào nàng cũng là máu mủ Dương gia. Chúng ta sao có thể không chiếu cố nàng cả đời.”
Ánh mắt Dương Hiểu Yên đang ngoan ngoãn ngồi giữa nhị tỷ cùng mẫu thân từ đầu đến giờ bỗng khẽ thay đổi. Nhưng nàng rất nhanh khôi phục bình thường, cảm thấy hơi chút buồn chán vì thế liền tìm kiếm một người có thể châm chọc.
“Tam tỷ, tỷ hôm qua vì sao không tham gia Trung Thu cung yến?”
Dương Hiểu Phù nhìn tứ muội nhà mình, không chút bối rối mỉm cười.
“Để Tứ nhi và mọi người phải lo lắng rồi. Tam tỷ chỉ là hơi mệt thôi, buổi tối đã tìm đại phu rồi.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Tam tỷ nhất định phải giữ gìn cho tốt, đừng để bản thân động đến những thứ không hay làm ảnh hưởng đến thân thể cùng sức khỏe.”
Lời này ngụ ý gì Dương Hiểu Phù còn không hiểu? Dương Hiểu Yên như vậy mà lại cảnh cáo nàng giữ mình cẩn thận, đừng mơ tưởng đến thứ gì không thuộc về mình. Nàng ta nghĩ bản thân là ai chứ? Cũng chỉ là một đích thứ nữ không phải con ruột của chủ mẫu.
“Biểu cô nương, ngũ cô nương, Vương phu nhân, Linh di nương đến-“
Đề tài cứ như vậy bị ngắt quãng.
Dương Hiểu Yên thỉnh an xong, theo mẫu thân trở về, lại rời Phong Ngọc các đi vườn hoa. Nàng bước trên thềm đá, từng cụm hoa mẫu đơn tỏa hương thơm, ngẩn ngơ đứng lại bên hồ. Bỗng nhiên, nha hoàn Tuyết Yến cảm thán một câu:
“Uy, tiểu thư, đại phu nhân quả thật thiện lương hiền thục a.”
(1) Tức phụ (媳妇): Con dâu
(2) Bình dân áo vải: dân thường