Từ phía nhuyễn tháp (1), nàng nghe được giọng cười của Dương Hiểu Lan:
“Tứ nhi nửa đêm canh ba (2) đến chỗ ta, còn đòi phải đốt nến sao?”
Dương Hiểu Yên cười lạnh.
“Tâm cũng sắp bị tỷ nhìn thấu, muội đến đây cư nhiên biết tỷ chưa ngủ. Còn không phải hôm nay tỷ không phân phó nha hoàn gác đêm sao.”
Dương Hiểu Yên nói xong, bỗng nhiên khẽ rùng mình. Dương Hiểu Lan đã từ lúc nào thần không biết quỷ không hay đến bên nàng?
Dương Hiểu Yên sắc mặt hơi đổi, đột nhiên thở dài một cái, hỏi:
“Tỷ hôm nay vì cái gì không để muội nói cho nương biết? Tỷ không thể không cảm nhận được có kẻ muốn nhắm vào tỷ.”
Dương Hiểu Lan ngẩn ra, nàng cứ thể nói thẳng đi?
“Tứ nhi, muội hẳn là hảo hảo hiểu được Huyền gia hoàng tôn nữ cùng một cái Dương gia đích nữ có uy hiếp. Nhưng liền suy nghĩ một chút, vì sao có uy hiếp đã?”
Da đầu Dương Hiểu Yên bỗng nhiên tê rần một cái. Nàng nhớ đến thời điểm kia nhị tỷ có gặp qua Hoắc Diệp. Các Ninh vương ôn nhu nho nhã kia, không phải là coi trọng nhị tỷ nàng chứ?
Coi trọng xem chừng còn tốt đi, hắn là thân vương, nếu thật sự có dã tâm, nói không chừng muốn lợi dụng ai còn không biết đâu.
Dương Hiểu Lan nhãn châu xoay chuyển, chậm rãi thu hết biểu cảm của tứ muội nàng vào mắt. Nàng sống hai kiếp, cũng coi như suy nghĩ sáng suốt có thể bằng được một người gấp đôi tuổi nàng đi. Nhưng cái tứ nhi mới mười tuổi này, liền có phải quá thông minh hay không?
“Muội hẳn trước giờ che giấu rất kĩ?”
Dương Hiểu Yên chậm rãi gật đầu. Nàng hôm nay để lộ nhiều như vậy, tâm cũng đã bị nhị tỷ biết, còn có cái gì chối cãi?
“Tuệ di nương nếu biết được, sao có thể để cho muội sống được đến ngày hôm nay.”
Dương thừa tướng hậu viện có hai vị không thể chọc vào, một là Huyền phu nhân cùng thừa tướng hai mươi năm phu thê, hắn đặc biệt cho nàng mười phần mặt mũi cùng tôn trọng nàng, hai là Tuệ di nương. Cái kia Trần Thụy Tuệ không có con cái, nhưng trù nghệ vô cùng tốt, thêm nữa năm nay ba mươi mốt tuổi, nhan sắc tỉ mỉ bảo dưỡng, nhìn không ra thật sự tuổi tác.
Trần Thụy Tuệ gan cũng không to đến nỗi muốn hại đến Dương gia hài tử. Chỉ là nàng ngày xưa cùng Dương Hiểu Yên sinh mẫu một cái cực đại cừu oán, Phụng trắc thất sau này mất đi, Trần Thụy Tuệ không còn nơi phát tiết, liền trút giận lên đầu nữ hài Phụng Tiểu Mỹ để lại.
Ninh vương phủ ngói tráng men cực kì tinh xảo, bất quá dưới những chiếc ngói ấy, cột trụ màu son tưới đẫm máu tanh.
Vệ Tuyền run rẩy, hơi thở dần chậm đi, tóc tán loạn do mồ hôi bết trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt nàng ta mờ đục mang theo tuyệt vọng nhìn về phía Hoắc Diệp, chỉ nghe giọng nói lạnh như băng vô tình của hắn vang lên:
“Vệ Tuyền, ngươi đừng trách ta vô tình, chỉ là ngươi quá ngu ngốc. Hôm nay nếu Dương Hiểu Lan thực sự quay về hỏi Dương Minh Loan, ta bất luận như thế nào cũng không tránh khỏi liên hệ, nếu thảm hơn một chút nữa, hẳn là dã tâm bị bại lộ đi.”
Vệ Tuyền vẫn run rẩy im lặng mà nhìn Hoắc Diệp. Nàng biết mình sẽ chết, bất quá chỉ có sợ hãi, cũng không hề thương tâm. Nàng ban đầu không yêu hắn, cùng hắn bỏ một ít xuân dược cũng chỉ là vì mưu cầu cho thân phận của nàng. Nhưng lại không thể tin được được sẽ chết chỉ vì lí do này.
“Ninh vương gia,” nàng ta rốt cuộc mở miệng, “vậy ta liền chúc ngài, đời này đối ngai vàng vô duyên, chúc ngài bất lực nhìn mọi thứ trong tay mình bị đoạt đi, lại không có khả năng lấy lại được.”
Vệ Tuyền cắn lưỡi.
Tối hôm đó, Ninh vương phủ truyền ra tin tức nha hoàn thô sơ của Thừa Hưu các nhớ thương người nhà, đau khổ tự sát.
Sáng sớm, nắng hơi sáng. Huyền Lệ Cơ ngồi trước gương, một thân áo xanh, eo nhỏ thắt yêu đ.ái (3) đồng màu, rồi lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu lam biếc, mới đứng dậy tươi cười nói với cung nữ.
“Đi, đi thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Từ Thanh Khê cung đi Chiêu Dương cung, Huyền Lệ Cơ đôi mắt có chút suy tư. Nàng sáng sớm cung nữ thân tín đã đến báo tin, là từ ngoài cung vào, lại còn là từ Dương phủ. Huyền Lệ Cơ trong lòng tính toán, cái kia Hoắc Diệp mẫu phi đã qua đời, nếu Lan nhi không có ý với hắn, hỗ trợ hắn trèo lên ngôi báu, Hoắc Diệp tạm thời không đáng lo.
Về phần hoàng hậu, lão lục hắn còn quá nhỏ, kì thực cũng không có gì là uy hiếp. Nhưng gia tộc nhà ngoại nàng ta vững chắc, xem chừng nếu như có dã tâm, không thể loại trừ khả năng đưa một cái bù nhìn hoàng đế lên, còn mình lạm quyền nhiếp chính.
Nghĩ đến, còn lão đại đâu, hắn tuy không phải đích, lại là trưởng, bất quá mẫu phi hắn không có gia tộc chống lưng, lại từ vị trí ngự nữ đi lên, so với các phi tần khác quả là thấp kém. Ngự nữ kì thực là một nửa chủ nhân, nhưng vẫn là cung nữ. Các nàng nếu được thị tẩm, sẽ đổi đời, bằng không vĩnh viễn cứ đi làm thô sử cung nữ đi.
Huyền quý phi tâm cười lạnh một tiếng. Từ ngự nữ leo lên hàng phi vị, Nam Cung Ngọc Dao không biết còn chút nào thiện lương đâu.
(1) Nhuyễn tháp (软榻): giường, cái giường êm
(2) Canh ba: tương đương 23h00 – 1h00, tức là giờ Tý
(3) Yêu đá.i (腰帶): thắt lưng