• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Nhi tò mò: “Tâm Nhi, vì cái gì ngươi lại cho rằng nam nhân tồi tệ?”

Tâm Nhi thở dài: “Cha của ta, ông ấy...”

Nàng nói chưa hết một câu, đã im lặng không nói nữa, hốc mắt đột nhiên đỏ lên. Hải Nhi hốt hoảng dỗ dành nàng: “Được rồi được rồi, không nhắc đến hắn nữa. Chúng ta nói cái gì vui hơn đi.”

Hai nha hoàn giống như hai chú chim nhỏ ríu rít trong xe, luôn miệng kể chuyện cho nhau rồi cười với nhau.

Rất nhanh đã đến hoàng cung, đế uyển nguy nga hiện ra trước mắt ba chủ tớ các nàng. Trước cửa cung đỏ đậm có cấm vệ quân cầm kim đao canh gác hai sườn, Dương Hiểu Lan xuất trình thẻ bài, một tên cấm vệ quân bước đến, kiểm tra cẩn thận, rồi mặt lại không có cảm xúc nói: “Qua!”

Dương Hiểu Lan cho Hải Nhi một ánh mắt, nàng rất hiểu ý, nhét cho hắn ít bạc vụn, cơ mặt tên cấm vệ quân bỗng nhiên giãn ra, mở rộng hết mức cánh cửa cho các nàng.

Phan ma ma đã chờ sẵn sau cánh cổng, ma ma này này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, nếp nhăn rõ ràng nơi khóe mắt, bà ta thận trọng hành lễ, sau đó làm động tác mời.

“Dương tiểu thư mời đi theo lão nô.”

“Đa tạ ma ma chiếu cố.”

Đường đến Thanh Khê cung phải đi qua một cây cầu, mặt hồ xanh biếc lóng lánh sắc vàng vì tia nắng cuối thu. Phan ma ma cười giới thiệu: “Đây là Bích Thủy hồ, nói là hồ, thực ra là một con sông bao quanh tiền cung. Dương tiểu thư tiến cung nhiều lần, hẳn là biết đi.”

Thời điểm tham gia yến hội Tết Trung thu nàng không có đi qua cây cầu này. Nhã Hinh uyển nằm rất gần cổng hoàng cung, lại nằm bên phải, cho nên rốt cuộc là đi vòng sang Tả môn. Còn ngày nhỏ dù có vài lần tiến cung gặp Huyền quý phi, vẫn là quá nhỏ không thể nhớ rõ. Kiếp trước chôn vùi thanh xuân cùng tánh mạng mình trong hậu cung, nàng cũng đã quên mất tiền cung như thế nào rồi.

Nói về Tâm Nhi, nàng tuy thấy hoàng cung xa hoa tráng lệ, vẫn biết điều không dám liếc ngang liếc dọc quá lộ liễu, tránh làm mất mặt chủ tử. Hải Nhi quan sát thấy nàng như vậy, trong lòng không khỏi đánh giá cao Tâm Nhi vài phần.

Thanh Khê cung nằm ở đông hậu cung, bởi vì chủ nhân nó là phi tử được sủng ái nhất, cho nên vô cùng rực rỡ hoa lệ. Bên trong tẩm điện, nghê đỉnh làm bằng vàng ròng tỏa ra mùi cỏ xạ hương thoang thoảng, khiến Dương Hiểu Lan có chút không quen, không dấu vết hấp hấp cái mũi.

Nữ nhân ngồi ở chính điện tóc mai như mây, phong hoa tuyệt đại. Mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng dung nhan chưa hề suy giảm nhiều, nhãn tình sáng ngời lại thâm thúy đảo quanh, âm thầm đánh giá đứa cháu gái đang hành lễ dưới kia.

Vóc người nàng cao, mặt hoa da phấn thanh thoát, mắt sáng như sao, đầu cài trâm hoa ngọc, trên đầu vấn một kiểu tóc đơn giản, để phần lớn tóc buông xuống đến thắt lưng, y phục mang theo sắc đỏ mẫu đơn, phía trên vai dùng dây màu bạc như những bông hoa tử đằng, nói cao quý xa hoa thì không phải, nhưng đơn giản mộc mạc lại không đúng.

“Hiểu Lan miễn lễ. Đều là người một nhà, ngươi đừng câu nệ như vậy.”

Dương Hiểu Lan khóe môi hơi cong lên: “Đa tạ di mẫu.”

Nàng ngồi xuống tú đôn, nhãn châu không dấu vết đánh giá Huyền Lệ Cơ. Nàng ta mặc một bộ cung trang có ống tay màu đỏ, hiện ra dáng người lung linh yểu điệu, đuôi mắt kia điểm hồng, giữa mày có nốt son, tự nhiên vẫn lộ ra vẻ Quý phi đoan trang cùng uy nghi.

Huyền quý phi tay cầm chén trà xanh uống một ngụm, sau khi đặt xuống thì chậm rãi cười: “Cũng đã lâu rồi không gặp ngươi, mau đến cho di mẫu nhìn một chút.”

Dương Hiểu Lan đứng dậy, thi lễ tạ ơn, sau đó đoan trang tao nhã bước đến chính điện, ngồi bên cạnh Huyền quý phi.

Cung nữ vô cùng hiểu ý, dâng thêm cho nàng một chén trà.

“Ngươi lớn hơn nhiều rồi, cũng rất tinh tế, biết chọn lựa.”

Dương Hiểu Lan ngay lập tức hiểu ý tứ của câu nói này.

Di mẫu đã biết Hoắc Diệp có ý với nàng, ý Huyền quý phi chính là, nàng cũng rất biết đánh giá mà không chấp nhận cho hắn cơ hội.

Quả nhiên là như vậy. Hoắc Quyết đã có dã tâm ngay từ lúc này rồi. Đáng tiếc đời trước nàng thuyết phục Huyền gia ủng hộ Hoắc Diệp, lại rất hiểu rõ tính cách Hoắc Quyết mà lừa hắn nhiều lần, mới khiến hắn vuột mất ngai vàng.

Dương Hiểu Lan không đáp, nàng nhấp một ngụm trà, đặt chén trà sứ màu trắng xuống rồi cười cười: “Di mẫu, đây hẳn là trà hạnh nhân đi.”

Huyền quý phi híp mắt: “Chính là. Trà này là trà hoàng thượng ban thưởng, nếu ngươi thích, lúc về di mẫu sẽ cho ngươi.”

Dương Hiểu Lan cười cười lắc đầu: “Đồ tốt như vậy, sao Hiểu Lan dám nhận chứ. Chỉ là nghe nói hoàng thượng vừa rồi ban thưởng cho hoàng hậu năm cân lá trà, di mẫu hai cân, còn có Túc Ninh quận vương một cân, hình như là thưởng ngài ấy viết ra quyển Binh sách cương lược.”

Sau đó lại khanh khách cười: “Thật trùng hợp. Bảo Nhi biểu tỷ của con cũng có ý với ngài ấy. Di mẫu nói xem, ánh mắt của tỷ ấy tốt như vậy, Túc Ninh quận vương hẳn là cái nam nhân người người đều hâm mộ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK