• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa sổ khuê phòng Hàm Lệnh các đóng chặt bị Đông Nhi từ ngoài khẽ kéo ra, song sa mỏng manh chiếu rọi bóng của một bụi chuối tây ngoài cửa sổ. Dương Hiểu Lan chậm rãi đặt chén trà xuống, nghiêng đầu nhìn nha hoàn của mình.

Đông Nhi vòng sang cửa chính, bước vào, hành lễ rồi thở dài: “Tiểu thư, ngoài trời không có gió, người hà tất phải đóng cửa sổ?”

Dương Hiểu Lan không nói gì, chỉ lắc đầu, hấp hấp cái mũi, ý tứ rằng Đông Nhi không thể hiểu.

Dương Hiểu Phù tuy chỉ là cái nữ hài còn chưa đến tuổi cập kê, nhưng tâm cơ phức tạp, mưu kế âm hiểm không thể lường. Nàng không biết nàng ta có mục đích gì, cũng dám chắc hiện tại nàng ta vẫn chưa đáng sợ bằng những năm sau này, bất quá vẫn không thể để Dương Hiểu Phù nắm được nhược điểm.

Đông Nhi tự biết chủ tử có suy nghĩ riêng, cúi đầu yên lặng đến bên cạnh nàng, mở miệng: “Nô tì từ Phong Ngọc các trở về, nghe được bên đó nói, hôm nay lão phu nhân cho người đi gọi tam tiểu thư, nha hoàn bên đó một mực không đồng ý để Tiệp ma ma vào, nói rằng tam tiểu thư cần nhiều thời gian dưỡng bệnh hơn.”

Dương Hiểu Lan nhướn mày: “Sau đó?”

“Sau đó, Tiệp ma ma lý lẽ hùng hồn nói bệnh phong hàn đâu cần dưỡng bệnh lâu như vậy, có phải nha hoàn này giấu diếm gì đó không, nha hoàn đó liền khóc lóc, quỳ sụp xuống kêu la Tiệp ma ma lạm quyền chèn ép chủ tử nàng ta, còn đòi lão phu nhân cùng lão gia lấy lại công bằng cho tam tiểu thư.”

Dương Hiểu Lan trên mặt hiện rõ sự thú vị. Tiệp ma ma này đúng là làm người ta ngạc nhiên. Không sợ đắc tội Dương Hiểu Phù, trực tiếp ẩn ý nàng ta qua mặt trưởng bối...

Tiêu Bảo Nhi ngày hôm sau đi thỉnh an đến rất đúng giờ. Nàng ta một thân màu xanh, đai lưng phác thảo từng khóm hoa tươi, thuần thục hành lễ thỉnh an Dương lão phu nhân.

Thời điểm đã yên vị trên tú đôn, Dương phu nhân quay sang đau xót vỗ vỗ vào mu bàn tay Tiêu Bảo Nhi, trên móng tay nàng mang theo vầng sáng hồng nhạt, mượt mà sáng bóng: “Đứa nhỏ này chịu thiệt thòi nhiều rồi. Hôm nay tổ mẫu cùng cữu mẫu gọi ngươi đến, chính là muốn hỏi ngươi, đã để mắt công tử nhà nào chưa?”

Đôi má như bạch ngọc của Tiêu Bảo Nhi trong phút chốc nhiễm một tầng hồng nhạt, nàng ta cắn môi cúi đầu, thì thào: “Cữu mẫu đừng chê cười Bảo Nhi, Bảo Nhi vẫn còn nhỏ...”

Dương Hiểu Lan ngồi gần Dương phu nhân, phụ họa cười rộ lên: “Biểu tỷ đùa gì vậy? Tỷ cũng đã mười lăm, là tuổi cập kê, tổ mẫu cùng mẫu thân sao lại chê cười tỷ chứ?”

Dương lão phu nhân vui vẻ cười.

“Nhị nha đầu nói rất đúng. Chúng ta sao có thể chê cười ngươi? Bất quá ngươi đã đến tuổi cập kê, cũng nên tìm một nhà tốt, gả đi.”

Tiêu Bảo Nhi lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Dương lão phu nhân, đôi mắt mang theo mười phần kiên định.

“Con ý trung nhân chính là Túc Ninh quận vương, hi vọng tổ mẫu thành toàn.”

Nhân Thọ các bỗng nhiên bị một bầu không khí ngột ngạt bao trùm.

Nhận thấy trưởng bối có vẻ không đúng, Tiêu Bảo Nhi vội đáp: “Tổ mẫu, cữu mẫu, Bảo Nhi đã tiếp xúc với hắn nhiều lần, hắn thực không giống người ta đồn đoán.”

Túc Ninh quận vương là trưởng tử của Vân Dương vương, cũng là vương tử duy nhất được phong quận vương. Hắn ở biên cương giữ nước, đánh dẹp không biết bao nhiêu toán quân đội không rõ danh, được hoàng thượng vô cùng yêu quý trọng dụng. Đáng tiếc chính là, người kinh thành đồn đoán hắn quá máu lạnh, hơn nữa còn không biết thương hoa tiếc ngọc, dám giết cả nữ tử.

Dương lão phu nhân cả kinh lắc đầu: “Túc Ninh quận vương... Bảo Nhi à, hắn thực sự không được.”

Lại nghĩ đến Tiêu Bảo Nhi đã tiếp xúc với loại người này, trên mặt Dương lão phu nhân càng lộ ra vẻ khiếp đảm.

“Là do ta. Ta không nên để con tự do xuất nhập phủ, tùy ý giao du với bên ngoài. Tuy rằng quen được hoàng thất, nhưng có tình ý với Túc Ninh quận vương, đồng nghĩa với việc những người con đã kết bạn...”

Dương lão phu nhân không nói nữa, Tiêu Bảo Nhi hơi chau mày: “Tổ mẫu, bằng hữu của con đều không có vấn đề. Con có tình ý với Túc Ninh quận vương cũng đều do hắn đối xử rất tốt với con, tổ mẫu không cần lo.”

Dương lão phu nhân mệt mỏi nói: “Bảo Nhi, ngươi không hiểu nam nhân a.”

Lại quay sang Dương phu nhân, nói: “Tức phụ a, ngươi mau khuyên con bé.”

Dương phu nhân đã hứa Huyền gia sẽ làm một chỗ dựa cho Tiêu Bảo Nhi, Dương lão phu nhân biết nàng nhất định không để Tiêu Bảo Nhi gả cho Túc Ninh quận vương. Chỉ cần hắn đắc tội nhân vật lớn, đến khi hoàng thượng không còn là chỗ dựa cho hắn nữa, vương phủ của hắn sẽ trở thành huyết phủ.

Bất quá, Dương phu nhân lại không tình nguyện nhảy vào vũng bùn này.

“Bảo Nhi, trưởng bối đương nhiên tôn trọng tình cảm của ngươi. Nhưng ngươi làm gì cũng cần phải cân nhắc suy nghĩ thật cẩn thận, tránh cho sau này vạn phần hối tiếc.”

Vừa thể hiện ủng hộ Tiêu Bảo Nhi, lại vừa tỏ ra khuyên nhủ nàng theo ý lão phu nhân, Huyền Nhất Lâm thành công trở thành người đứng ngoài cuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK