Bóng lưng Lạc Khải xa dần, Dương Hiểu Phù có chút tức tối, bỗng nhiên nghe Dương Hiểu Lan nói: “Tam muội, Lạc tướng quân quả thực rất yêu thương đại tỷ. Xem ra chính là hạnh phúc của tỷ ấy, ngươi nói có đúng không?”
Dương Hiểu Phù nhìn sang Dương Hiểu Lan, nàng rũ mi mắt, lông mi giống bàn chải nhỏ, che giấu ý nghĩ trong đôi mắt kia của nàng.
“Lan tỷ tỷ, Linh di nương hại tứ muội như vậy, tỷ không có tức giận đại tỷ?”
Dương Hiểu Lan hơi nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Ngươi chẳng lẽ đang giận chó đánh mèo đại tỷ?”
Dương Hiểu Phù cau mày.
“Muội không có.”
Dương Hiểu Lan câu môi.
“Không có thì tốt. Linh di nương là Linh di nương, đại tỷ là đại tỷ. Ngươi cũng đừng vì Linh di nương mà cho rằng đại tỷ không tốt.”
Dương Hiểu Phù: “....”
Nàng như vậy mà lại bị nàng ta cắn ngược, nàng và cái tứ muội kia thì liên quan gì đến nhau chứ? Nàng mới không thèm quan tâm nàng ta.
Dương Hiểu Lan trong lòng thầm nghĩ Dương Hiểu Phù quả thực ngu ngốc. Còn không nghĩ đến tên của nàng và nàng ta có điểm giống nhau sao? Hiểu Phù Hiểu Lan, đều là hoa. Mà các cô nương trong phủ Hiểu Lam Hiểu Yên Hiểu Tâm Hiểu Vân đều không được như vậy. Dù cho chữ nguyệt trong Hiểu Nguyệt và chữ lam trong Hiểu Lam đẹp hơn, vẫn không thể sánh được.
Một được kì vọng nhất một được yêu thương nhất, nàng ta còn phải tìm đến nam nhân của đại tỷ mình? Chẳng lẽ được yêu thương mấy năm trời, bây giờ phụ thân cùng tổ mẫu còn không chịu cho nàng một mối hôn sự tốt sao?
Trong lòng Dương Hiểu Lan lại tự giễu, nàng ta ngốc nghếch như vậy, lại lừa nàng cùng Dương phủ mấy năm trời. Nàng cứ ngốc được như nàng ta, kiếp trước làm sao phát sinh như vậy bi thương?
***
Dương Minh Loan nhìn Dương Hiểu Lam một bộ dáng đầy đủ hạnh phúc, cau mày. Xem ra đại nha đầu mấy năm nay ở Lạc phủ rất tốt. Nếu đã như vậy, hẳn là không cần phải lo lắng.
Dương phu nhân cùng Dương thừa tướng kết tóc phu thê nhiều năm, cư nhiên nhìn sắc mặt hắn liền đoán ra tâm tư. Dương Hiểu Lam được tướng công yêu thương, vật chất đầy đủ, không cần phải khiến người phụ thân là hắn đau đầu, cộng thêm vừa rồi Linh di nương phạm lỗi, tình cảm phụ tử bao năm bồi dưỡng dường như giảm đi, khiến Dương Minh Loan sẽ không bận tâm gì về Dương Hiểu Lam nữa.
“Hiểu Lam, Lạc tướng quân, được một ngày các ngươi đến Dương phủ chơi, liền dùng bữa ở chúng ta phủ?”
Lạc Khải ý cười không quá sâu, sảng khoái đáp ứng Dương Minh Loan.
Đến bữa, Lạc Khải tỉ mỉ chọn quả hồng quất ngon nhất, đem đến trước mặt Dương Hiểu Lam, mặt nồng đậm ý cười. Hành động này, vào trong mắt Dương thừa tướng, vô tình biến thành một lí do khiến hắn cho rằng mình không cần lo nghĩ về đại nha đầu nữa.
Dương Hiểu Lan đem đĩa bánh bao nhân thịt đến trước mặt Dương Hiểu Yên, ngọt ngào cười: “Tứ nhi, ngươi ăn a.”
Dương Hiểu Yên nhận lấy, vui vẻ cười cười, nói cảm ơn nhị tỷ. Dương Minh Loan nhìn bộ dáng các nàng, vô cùng đau lòng. Tứ nhi mất nương từ ngày còn nhỏ, bây giờ lại bị di nương tính kế, hắn lại lo nhiều việc, hiếm khi có cơ hội dành thời gian cùng hài tử, nếu không có chủ mẫu cùng ca ca tỷ tỷ yêu thương, phỏng chừng tứ nha đầu không thể được như ngày hôm nay.
***
Diệp mỹ nhân xoa bóp vai cho hoàng đế, trên mặt tràn ngập ý cười. Nàng ta mặt hoa da phấn, lông mi thon dài cong vút tựa đuôi loan, lại cố tình mặc bộ y phục may bằng lụa Vân Cẩm. Lụa Vân Cẩm vô cùng quý giá, thông thường chính ngũ phẩm dung hoa mới được dùng, vậy mà nàng ta lại có thể tùy tiện mặc trước mặt hoàng đế, có thể thấy rất được sủng ái.
“Hoàng thượng, ngài làm việc mệt mỏi, có muốn ăn chút gì đó?”
Hoắc Lương Triết quay lại, dịu dàng cầm lấy đôi tay trắng nõn nhẵn nhụi của nàng ta, gật đầu cười.
“Hảo. Như vậy liền ăn món nàng thích đi.”
Diệp mỹ nhân thấy hoàng đế muốn ăn gà xào đậu phộng, mà bản thân nàng ta cũng định bữa tối sẽ dùng, cư nhiên càng thêm vui vẻ, phân phó cung nữ đi chuẩn bị thịt gà tươi, đậu phộng cùng cà rốt.
“Hoàng thượng, ngài xem, tứ công chúa đúng là đang độ tuổi đẹp nhất, buổi sáng hôm nay nô tì gặp nàng ở Dương hoa viên, nói chuyện phiếm cùng nàng một chút, chính là càng nhìn nàng càng thấy đáng yêu.”
Hoắc Lương Triết nghe nàng ta nói, khẽ thở dài.
“Hoắc Chỉ cũng đã mười chín tuổi rồi, trẫm vốn dĩ định tìm cho nó một mối hôn sự tốt. Bất quá Ly phi nhớ nữ nhi, không muốn để nàng gả đi.”
Diệp mỹ nhân cau mày, mắt đẹp suy tư.
“Ly phi nương nương có phải quá kỳ quặc rồi không? Đại hoàng tử đã có vương phi, cũng đã nạp thêm một thứ phi, có phủ đệ riêng, Ly phi nương nương lại rất ít khi triệu vào cung trò chuyện, lại muốn giữ nữ nhi ở trong cung. Đã là nữ tử, cư nhiên sẽ phải gả đi....”
Rồi nàng ta đưa một tay che miệng, vờ như thất thố, bàn tay ngọc ngà còn lại ngừng bóp vai cho hoàng đế, cúi đầu hành lễ: “Là nô tì nhiều chuyện, đoán ý Ly phi nương nương, mong bệ hạ trách tội.”
Mặt trời chiều ngả về tây, xe ngựa gỗ lộc cộc đi trên đường đất, phu xe khó khăn di chuyển qua những vị trí gồ ghề. Mạc Linh thẫn thờ ngồi bên trong xe, nhớ đến đoạn thời gian ở Dương phủ, trái tim chợt thắt lại.
Nàng ta nghĩ đến Dương Hiểu Lam, lại nhớ đến Lạc Chiếu, nước mắt không tự chủ được trào ra.
Nàng nhớ Dương phủ rồi.
Nàng như vậy mà nhớ nơi đó.
________________________________________________________________________________________________________________________________________
Merry Christmas <3