• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp mỹ nhân, ôn tồn nói: “Trẫm không truy cứu nàng. Bất quá những lời nói này, chỉ có thể nói trước mặt trẫm, nàng tuyệt đối không thể để người khác nghe được, nhớ chưa?”

Diệp mỹ nhân nũng nịu cọ cọ người mình vào lòng hoàng đế, nhu thuận gật đầu.

“Nô tì nhớ rõ lời hoàng thượng. Những lời này, chỉ có một mình ngài nghe được.”

Hoàng đế cực kì thích bộ dạng ngoan ngoãn này của nàng ta, nhéo nhéo cái mũi Diệp mỹ nhân, trong mắt toàn là tiếu ý.

“Nàng biết nghe lời như vậy, trẫm đương nhiên phải thưởng. Ái phi muốn trẫm thưởng cái gì?”

Nghe lời này, Diệp mỹ nhân biết sau lần sủng hạnh tiếp theo, nàng ta sẽ được thăng phẩm vị. Bất quá là cái nữ nhân thông minh, Diệp mỹ nhân uốn éo ngồi lên đùi hoàng đế, làm nũng lắc đầu.

“Nô tì chính là không cần cái gì a.”

Hoắc Lương Triết cười lớn, đan tay ông ta vào tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã như vậy, buổi tối trẫm liền quay lại Diệu Lam các cùng nàng.”

***

Đi gần một ngày, xe ngựa rốt cuộc đến được Nguyệt biệt trang. Khu vực này là cái nông thôn, mà biệt trang lại lâu ngày không được dọn dẹp tu sửa, giống hệt một cái miếu hoang vậy.

Một ma ma hơi đầy đặn bước lên, hành lễ với Mạc Linh, giọng nói có phần trầm đục: “Phu nhân, lão gia niệm tình ngài hai mươi năm nay, điều đến một số hạ nhân cho ngài, bọn họ sẽ dọn dẹp chỗ này, tránh khiến phu nhân mất nhã hứng.”

Mạc Linh hiểu hai từ ‘phu nhân’ có nghĩa gì. Xem ra Dương thừa tướng liền muốn cắt đứt quan hệ với nàng, từ nay về sau chẳng còn Linh di nương của Dương phủ nữa. Như vậy, còn niệm cái gì tình đâu? Có lẽ cũng chỉ vì áy náy Hiểu Lam, bất quá không biết được có bao nhiêu kẻ không phải là tai mắt của đại phu nhân cùng các di nương khác trong số hạ nhân này.

Mạc Linh sau khi đi một vòng Nguyệt biệt trang khẽ thở dài một tiếng. So với ở Dương phủ, quả thực nơi đây quá tồi tệ cho nàng. Bất quá so với vùng nông thôn hẻo lánh, Nguyệt biệt trang nếu được tu sửa và dọn dẹp, đây sẽ là nơi nhiều nông dân ưa thích.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng ta đồng cảm cho những người dân nghèo khổ thiếu thốn, không đủ ăn đủ mặc ngoài kia.

Bên trong Thanh Khê cung, Huyền quý phi nằm trên nhuyễn tháp, nhàn nhã đọc sách. Tiết trời mùa thu có phần lành lạnh nhưng nàng chỉ mặc một chiếc áo tơ trắng đơn giản. Mặc dù đã tứ tuần, nhan sắc vẫn có nét cuốn hút. Huyền quý phi cư nhiên phải bảo dưỡng dung mạo thật tốt, bởi đây chính là vũ khí của nàng. Rất nhiều nữ nhân trong hậu cung ngộ nhận rằng chỉ cần có hài tử, đặc biệt là hoàng tử, các nàng sẽ phong quang vô hạn (*). Lại không có mấy ai hiểu được, nhan sắc chính là loại dược hấp dẫn nam nhân tốt nhất.

Chẳng phải trong lịch sử, rất nhiều nữ nhân không sinh được hài tử bất quá có nhan sắc, có thể quyến rũ mê muội hoàng đế, khiến ông ta trở thành một hôn quân, vì các nàng chẳng màng bất cứ thứ gì. Lại nói, nhiều nữ nhân hậu cung ỷ có hài tử, lộng hành khắp nơi, sau đó chết thảm không phải sao?

Không những vậy, Huyền Lệ Cơ năm mười bảy tuổi còn là một cái tâm cơ cô nương. Nàng ta biết ngoại trừ nhan sắc, muốn mê hoặc đế vương, còn cần kĩ năng phòng the. Những cô nương tuổi đó khi được ma ma dạy hầu hạ phu quân, rất nhiều người ngại ngùng, nàng ta lại ghi nhớ, sau này nhập cung được hoàng thượng ân sủng, trở thành cung phi được sủng ái nhất của Hoắc Lương Triết.

“Nương nương”

Một tiểu cung nữ cầm cái khay khảm xà cừ đi đến, bên trên là chén canh đậu đỏ y dĩ. Cô cô đứng bên cạnh nhuyễn tháp đi đến, cầm chén canh đậu đỏ dâng lên Huyền quý phi. Nàng ta thử hai thìa canh, lại phất tay ra hiệu cô cô đặt sang bên cạnh.

“Quý phi nương nương....”

Tiểu cung nữ kia mở miệng: “Nô tì nghe ngóng được, hoàng thượng giờ Thân chiều nay đã đi Nghi Mai cung.”

“Ồ” Huyền quý phi mỉa mai một tiếng, đặt cuốn sách xuống, cười nhạt.

“Hoàng thượng đúng thật là hưởng thụ đó nha. Từ Diệu Lam các trở về, lại đi Nghi Mai cung a.”

Tiểu cung nữ tiến thêm một bước, đến gần Huyền quý phi hơn, trên tay vẫn cầm cái khay, thấp giọng: “Nương nương, hoàng thượng ở chính điện Nghi Mai cung, bàn luận với Ly phi nương nương, còn gọi cả tứ công chúa đến.”

Huyền quý phi nhíu mày.

Chẳng lẽ nhanh như vậy, Diệp Vô Tâm đã làm cho hoàng đế nghi ngờ Nam Cung Ngọc Dao cùng Hoắc Chỉ.

“Bội Ngọc, ngươi đi xem xem, chiều nay hoàng thượng đến Diệu Lam các, đã cùng Diệp mỹ nhân tâm sự cái gì?”

Đêm tối bên trong hoàng cung vẫn yên lặng, ngẫu nhiên chỉ truyền tới một hai tiếng chim kêu. Hoàng đế ngồi ngự liễn đi Diệu Lam các, rất là mong đợi dáng vẻ Diệp mỹ nhân. Nàng mỗi lần thị tẩm sẽ là trang điểm không giống nhau, rất biết cách tạo ra sự mới mẻ.

Diệp mỹ nhân một thân cung trang đỏ thẫm, tóc mây búi thấp, quyến rũ đến mức một chút tạp sắc cũng không thấy. Nàng ta nhan sắc không bằng Huyền quý phi thời cô nương, khí chất không bằng Lý hoàng hậu, không có nhà mẹ đẻ chống lưng giống Tống Thục phi, đầu óc càng không bằng Nam Cung Ly phi, hài tử lại chẳng có. Bất quá Diệp Vô Tâm lại gợi lên cho nam nhân cảm giác yếu đuối đáng thương, cần được bảo vệ.

Mà ngày nàng ta nhập cung, Huyền Lệ Cơ cũng đã nhìn trúng điểm này.

***

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Diệp mỹ nhân Diệp thị khiêm tốn thành thực lại tao nhã xinh đẹp, nay sắc phong quý nhân. Ban thưởng một bộ trâm thoa bằng vàng, một cây trâm phỉ thúy, một bộ quần áo Tố La màu xanh nhạt, một cây trâm hoa bích ngọc, khăn lông cáo mềm mại một chi, một bộ như thủy cẩm tú hoa phục, một hộp gấm màu trắng, một khăn tơ tằm mềm mại thượng hạng, một cái gối tròn đàn mực, một đôi vòng cổ bằng vàng, một kiện da huyền hồ, một chiếc áo lông cừu, một bộ áo gấm hồng thêu quả lựu, khuyên tai hoa sen vàng ròng khảm hồng ngọc một đôi, một bộ y phục tơ trắng, hai cây trâm tuyết liễu, một bộ váy thạch lựu, một bộ trang phục màu đỏ thêu hoa, một bộ váy bông màu trắng, một chiếc áo choàng lông chim màu đỏ thẫm, một bộ váy diệp hoàng lăng cẩm màu xanh lục, một bộ váy chấm hoa xếp li dài màu đỏ bạc, trâm vàng nạm hồng bảo thạch, mẫu đơn hổ phách trụy, bách hoa nhẫn, bách hoa trụy, vòng tay ngọc lục bảo, cây trâm vàng khắc hoa văn Thúy Vân mỗi thứ một chi.”

Ánh nắng len lỏi qua lớp lá dày đặc, tiến vào hoàng cung, chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của Diệp Vô Tâm. Nàng ta nở nụ cười, vươn tay nhận lấy thánh chỉ, quỳ xuống tạ ơn.

(*) Ý chỉ tiền đồ xán lạn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK