Dương Hiểu Yên nhận lấy chén canh đậu nành từ Dương Hiểu Lan, nhoẻn cái miệng khả ái cười.
“Đa tạ nhị tỷ.”
Nàng bưng lên cái chén men trắng xanh, tay phải múc một thìa canh uống vào. Rồi nàng đặt xuống. Nói ra sẽ mạo phạm hoàng thất, nhưng mà hương vị cái canh đậu nành thật sự không bằng được canh tướng phủ.
Dương Hiểu Yên đột nhiên kéo ống tay áo Dương Hiểu Lan, nói:
“Nhị tỷ, ta muốn đi dạo. Tỷ đi với ta nhé?”
“Ân. Ta đi với muội.”
Dương Hiểu Lan cười cười, sảng khoái đáp ứng. Kiếp trước của nàng, bởi vì tứ muội nàng muốn cùng nàng ra ngoài, mới gặp Hoắc Diệp. Có điều nàng không sợ, binh đến tướng chặn, cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của muội muội đi.
Căn bản Dương Hiểu Yên chỉ muốn ra ngoài để hít thở một chút, không ngờ được bỗng nhiên có cung nữ tiến tới, thi lễ.
“Dương tứ tiểu thư, Mạnh tiểu thư mời ngươi qua đó một chuyến.”
Dương Hiểu Yên nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói:
“Mạnh tiểu thư không phải còn đang ở trên yến tiệc với công chúa cùng phò mã sao?”
Dương Hiểu Lan trực tiếp băng lãnh hỏi:
“Vì sao công chúa không mời tứ nhi qua giữa cung yến mà phải đợi đến khi chúng ta ra ngoài? Ngươi có biết dối gạt chủ tử, là tội gì không?”
‘Bùm’ một tiếng quỳ xuống, cung nữ kia bắt đầu khóc lóc.
“Tiểu thư, nô tì đương nhiên không dám, cũng sẽ không dám đoán ý chủ tử, xin tiểu thư minh xét.”
Dương Hiểu Lan cảm thấy cái dáng vẻ khóc lóc cùng giọng nói nàng ta cũng thật quen mắt đi. Đây chẳng phải là nha hoàn thông phòng trong phủ Ninh vương, sau này là Vệ quý nhân đẻ non rồi mất ở kiếp trước sao?
Dương Hiểu Yên cảm thấy có chút đáng ngờ, bất quá nàng hiểu rõ nếu thật sự Mạnh Thanh Ngọc mời nàng qua, nàng lại không đi qua, sẽ trở thành bất kính không chỉ với nàng ta, còn có Hoài An công chúa và Mạnh thượng thư.
“Nhị tỷ, ta qua đó một chuyến, chúng ta gặp lại ở cung yến.”
Dương Hiểu Lan ngăn Dương Hiểu Yên lại, nói với cung nữ kia.
“Ngẩng đầu lên đi.”
Ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta ngẩng mặt lên. Tướng mạo nàng ta xem như thanh tú, ngũ quan tuy có chút nhạt nhẽo, nhưng thắng ở dáng người cao gầy, nước da trắng hồng tựa men sứ.
“Ngươi tên gì?”
“Hồi tiểu thư, nô tì kêu Vệ Tuyền.”
Dương Hiểu Lan cố gắng khống chế cơ miệng để thoát khỏi phải cười rộ lên. Nàng rất là buồn cười được không? Nàng ta là thật thà hay là ngu ngốc đây? Dương Hiểu Lan sống hai kiếp, chưa từng thấy qua bao giờ có kẻ đi lừa người lại nói ra tên thật.
Dương Hiểu Lan cố gắng, vẫn phải cong cong lên khóe miệng. Nàng khó khăn duy trì dáng vẻ thản nhiên, dặn dò Dương Hiểu Yên:
“Tứ nhi, ngươi qua đó với nàng, cũng đừng ở quá lâu, làm phiền Mạnh cô nương.”
Dương Hiểu Yên mặc dù trong lòng có nghi hoặc, vẫn rất ngoan ngoãn gật gật đầu. Vệ Tuyền đem muội muội đi rồi, Dương Hiểu Lan lập tức quay lưng trở về cung yến. Chỉ là, chưa ra khỏi con đường nàng vừa đi, liền gặp Hoắc Diệp.
Trong đầu Dương Hiểu Lan rất nhanh xác định được rằng có người theo dõi nàng. Nếu không, vì sao cả kiếp trước lẫn kiếp này hắn đều xác định được vị trí của nàng đâu?
Hoắc Diệp đang đứng gần một khóm hoa, hắn giả vờ như vô tình nhìn thấy nàng, nở một nụ cười đi đến.
“Đây chẳng phải là Dương tiểu thư sao? Lần đầu gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Thật khiến bản vương mở rộng tầm mắt.”
Dương Hiểu Lan cố kìm nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng. Nàng lui xuống hai bước, thi lễ với hắn.
“Gặp qua Ninh vương gia, tiểu nữ bất tài, thỉnh vương gia đừng chê cười.”
Hoắc Diệp mày kiếm sắc như đao, mắt sáng, cười rộ lên rất anh tuấn. Hắn là một trong ba vị vương đẹp nhất hoàng thất. Gồm có tam hoàng tử Yên vương, hắn thâm trầm nhưng không tạo cảm giác xa cách, ngũ hoàng tử Ninh vương rất thích cười, hắn chiếm cảm tình của mấy cô nương nhất, còn có Đoan quận vương khí chất thanh lãnh, mỗi cử chỉ của hắn đều toát lên phong thái vương giả.
“Dương tiểu thư thật khiêm tốn. Chẳng hay nàng có nhã hứng đến đây thưởng hoa?”
“Thật không dám giấu vương gia, tứ nhi nhà tiểu nữ muốn ra ngoài hít thở không khí, tiểu nữ liền đem nàng đi. Lại không ngờ một nha hoàn kêu Vệ Tuyền đến nói Mạnh tiểu thư muốn cùng tứ nhi gặp mặt, nàng mới theo Vệ Tuyền kia đi. Tiểu nữ bây giờ đang chuẩn bị về yến tiệc.”
Hoắc Diệp cư nhiên vì thấy các nàng rời đi nên mới kêu cái nha đầu kia sắp xếp một chút. Hắn thực không ngờ Dương Hiểu Lan lại rất thực thà nói ra toàn bộ. Tuy biết đại sự đã thành, bất quá cái Vệ Tuyền kia thật ngu dốt, còn nói cả tên mình ra.
Dương Hiểu Lan lại còn rất ngây thơ mà bâng quơ nói:
“Nàng hẳn là nha hoàn bên cạnh Mạnh tiểu thư đi. Ta lúc đó không thấy nàng mặc cung trang cung nữ.”
Hoắc Diệp cảm thấy hắn thật sai lầm khi để Vệ Tuyền đi làm cái này. Còn không biết bỏ ít ngân lượng ra mua chuộc cung nữ lấy trang phục cung nữ mặc vào sao? Vạn nhất đại sự không thành, tra đến nha hoàn bên cạnh Mạnh Thanh Ngọc không có nàng ta, chẳng phải là lộ rồi? Nếu không phải hắn một đêm say rượu sủng ái nàng ta, cái nữ nhân không có đầu óc đó tưởng là có thể trở thành nha hoàn thông phòng trong phủ đệ của hắn sao?