• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hiểu Lan trở về Hàm Lệnh các, nha hoàn Thù Nhi là người ra nghênh đón đầu tiên. Nàng báo với Dương Hiểu Lan một chút chuyện.

“Tiểu thư, đại thiếu gia, lão gia, tam tiểu thư, ngũ tiểu thư cùng mấy vị di nương đã gửi quà đến rồi.”

Dương Hiểu Lan chậm rãi ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:

“Đọc danh sách đi.”

Thù Nhi vâng một tiếng, sau đó Đông Nhi đưa nàng một cuộn danh sách.

“Lão gia đưa đến hai cuộn tơ lụa màu bưởi đào, một chiếc vòng tay ngọc bích xâu tơ vàng có tua hoa, một cây trâm hoa mẫu đơn, nửa cân bánh trung thu ngũ nhân (1). Đại tiểu thư bên phủ đại tướng quân gửi cho người bách nguyện như ý trâm một chi, một cây bạch ngọc trâm trắng trong, một chi bạch phù dung ngọc trâm, nửa cân bánh trung thu đậu đỏ. Tam tiểu thư cho người đem qua một cây thuý ngọc trâm, hoa sai (2) được làm bằng trân châu một chi, nửa cân bánh trung thu nướng. Băng di nương đưa qua một cây châu trâm, một phần điểm tâm hoa hồng...”

Thù Nhi khựng lại, Dương Hiểu Lan không hiểu sao lại giơ tay ngăn nàng nói tiếp. Dương Hiểu Lan lạnh lùng nói:

“Thù Nhi, lâu nay ta đối xử với các ngươi không quá tốt đi?”

Trong lòng Thù Nhi lộp bộp, nàng không phải phát hiện ra cái gì rồi chứ? Thù Nhi bộp một tiếng quỳ xuống, đáp:

“Tiểu thư đối xử với bọn nô tì rất tốt, còn rất hào phóng.”

Dương Hiểu Lan gật đầu, lạnh lẽo cười một tiếng.

“Vậy làm sao ngươi còn lấy trộm đi bánh trung thu phụ thân đem qua.”

“Tiểu thư, nô tì không có!”

Thù Nhi hoảng hốt dập đầu. Nàng cư nhiên không nghĩ đến tiểu thư sẽ phát hiện ra.

“Thù Nhi, ngươi đến liền nói phụ thân ta là thừa tướng nhất phẩm, lại chỉ cho ta được nửa cân bánh trung thu ngũ nhân? Hay là để khỏi oan uổng ngươi, ta đi hỏi phụ thân một chút.”

Thù Nhi mồ hôi nhễ nhại chảy. Nàng bây giờ chính là tiến thoái lưỡng nan. Khai ra sự thật, nhận chính mình lấy đồ của tiểu thư. Để tiểu thư đi hỏi lão gia, như vậy càng không được.

Dương Hiểu Lan cũng không muốn nghe Thù Nhi giải thích. Để mấy bà tử đem Thù Nhi bịt miệng lôi ra ngoài. Lạnh lẽo cầm lên danh sách, nàng phân phó mấy nha hoàn:

“Một lát nữa mẫu thân và Huyền gia có lẽ sẽ đem đồ đến, ngoại trừ phần của mẫu thân, phụ thân cùng Huyền gia, tất cả đều ghi chép lại, bỏ vào khố phòng.”

“Còn nữa, bánh trung thu băng da (3) Huyền gia đem tới, đưa sang cho tứ nhi một ít, thêm một đôi hoa tai hình giọt nước dát vàng, trâm hoa cài đầu bằng trân châu. Mẫu thân cũng đem vài cái bánh băng da, kim bộ diêu, xuyến trân châu, vòng cổ hồng ngọc mỗi thứ một bộ. Mấy vị khác tùy tiện là được.”

Bánh trung thu băng da là đặc sản Quảng Đông, bởi vì cất giữ có vẻ phiền toái, cho nên hàng năm Nội Vụ phủ (4) làm cũng không nhiều, xem như hiếm lạ. Quan lại chính là không thể có, có điều Huyền quý phi trong cung đưa ra mười cân cho nhà mẹ đẻ, mới có thể có.

Hầu hạ Dương Hiểu Lan thay đồ, Hải Nhi rụt rè hỏi:

“Tiểu thư, người vì sao nắm chắc được Thù Nhi lấy trộm.”

Dương Hiểu Lan cười lạnh.

“Hải Nhi, ngươi thấy đại tỷ? Nàng là thứ nữ, gả cho đại tướng quân làm trắc phu nhân, lại có thể gửi về cho muội muội nửa cân bánh trung thu đậu đỏ. Còn có Hiểu Phù, nàng cũng là thứ nữ, vậy mà vẫn có thể xuất ra nửa cân bánh cho ta. Ngươi xem, nếu thật sự là như vậy, cái phủ này có phải sớm nên quay đầu yên phận làm thứ dân không?”

Huống hồ, kiếp trước nói chuyện với phụ thân, chuyện này cũng đã bại lộ. Cũng thật hối hận đi, kiếp trước không sớm xử trí nàng ta.

“Ngươi hảo hảo yên tâm. Các ngươi trung thành, ta liền không bạc đãi. Ta có mấy cây trâm vàng lưu thúy điểm bươm bướm, ngày mai ngươi kêu Đông Nhi cùng mấy nha đầu nhất đẳng sang chọn mỗi người một cây.”

Hải Nhi kinh hỉ, vội vàng dập đầu tạ ơn. Phải biết, một nha hoàn được ban thưởng trâm đã là quý giá cỡ nào, lại còn trâm vàng, lại còn lưu thúy điểm bươm bướm. Phóng mắt nhà khác mà xem, làm gì có ai hào phóng như thế này chứ.

Màn đêm tĩnh mịch, trăng trắng như tuyết chiếu rọi xuống mặt đất, làm cây cổ thụ đổ bóng xuống sân viện. Dương Hiểu Yên trùm áo khoác kín đến chân, tay cầm lồng đèn, bên cạnh không có lấy một nha hoàn, yên yên tĩnh tĩnh không dấu vết bước về phía khuê phòng Hàm Lệnh các.

Cánh cửa khuê phòng chỉ khép hờ. Dương Hiểu Yên đẩy cửa bước vào, không sợ đánh thức người bên trong, liền nói:

“Nhị tỷ, tỷ đốt nến lên đi.”

(1) Bánh trung thu ngũ nhân: bánh trung thu năm nhân

(2) Sai: giống như trâm

(3) Bánh trung thu băng da: bánh trung thu da tuyết

(4) Nội Vụ phủ là cơ quan coi giữ tài sản, vật dụng cho Hoàng đế và hoàng gia tại nội cung, được chia làm chia làm tam viện và thất ti.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK