Tiệp ma ma rời đi, không khí trong Nhân Thọ các bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Dương phu nhân thấy tâm tình Dương lão thái thái không đến nỗi nào, hơn nữa cũng để xua tan bầu không khí này, liền mở miệng nhắc tới hôn sự của Tiêu Bảo Nhi, không quên nói thêm: “Chúng ta hiện tại đã biết biểu tiểu thư là khuê trung mật hữu của Trang Kính quận chúa, chỉ cần vẫn còn giữ mối quan hệ tốt với quận chúa điện hạ, cần gì lo lắng nàng không tìm được mối hôn sự tốt, cũng lo gì khi gả đi bị nhà chồng khi dễ?”
“Chưa tính đến chuyện bị khi dễ, bất quá dựa vào mối quan hệ với Trang Kính quận chúa, lại có hậu thuẫn là Dương gia, nàng nhất định tìm được cửa hôn sự như ý. Hơn nữa, con dâu nguyện ra mặt thay cho nàng.”
Câu vừa rồi, ý tứ là có thể nhờ Huyền gia giúp sức. Mấy lão thái thái thường ngày rất ghét con dâu nhắc tới chuyện nhà mẹ đẻ có vị trí cao hơn nhà chồng, bất quá Dương lão thái thái chỉ một lòng lo cho sự nghiệp nhi tử cùng các cháu, không còn tâm trí đâu mà quan tâm con dâu xuất thân cao hay thấp, quan trọng là nàng có giúp được Dương gia hay không thôi.
Huyền gia mấy đời quận công, nhân tài không ít, đến đời này lại còn có một quý phi được sủng ái nhất trong cung, sinh được ba hài tử cho hoàng thượng. Có gia tộc như vậy ra mặt, ai còn dám khi dễ biểu tiểu thư?
Dương lão thái thái liền đáp ứng.
“Bảo Nhi mấy năm nay cũng được miễn thỉnh an do tâm trạng kỳ quái. Nhưng mà hiện tại... Dù sao biến cố kia đã qua lâu, cứ không đi thỉnh an như vậy truyền ra ngoài thanh danh của Dương phủ cũng không tốt. Từ ngày hôm sau liền gọi nàng đến hỏi một chút xem nàng có vừa mắt công tử nhà ai không đi.”
***
Cây trâm thiết kế tinh xảo nhưng quá đơn giản, điểm đặc biệt duy nhất của nó mà làm Mạc Linh khiếp sợ chính là bởi vì cây trâm bạc này năm đó Dương Minh Loan lần đầu tiên tặng đồ cho Mạc Linh. Nàng ta thời điểm đó mới vào phủ, nhu nhu nhược nhược, bị hạ nhân chèn ép, chưa tâm cơ như bây giờ, thêm trước đó xuất thân nghèo đói, liền xem cây trâm này như bảo vật. Đến khi nữ nhi gả đi, Mạc Linh liền trao cây trâm này cho nàng.
Làm sao hiện tại lại lọt vào tay kẻ khác?
Mạc Linh không thể xác định người phía trước là người của Dương phủ hay Lạc phủ. Nếu là Dương phủ, Dương Minh Loan, Dương phu nhân cùng Dương lão thái thái nếu không muốn cho nàng đường sống, sẽ giải quyết ngay trên đường đi của nàng, không đợi đến lúc này. Còn nếu như là đám cô nương thiếu gia, thực sự ai cũng còn quá nhỏ. Trang Kính quận chúa cùng Tiêu Bảo Nhi hôm đó cũng chỉ làm chứng, không bị nàng trực tiếp ảnh hưởng, sẽ không chọn cách này.
Bất quá Lạc phủ càng không thể. Lạc gia nhiều nữ nhi, toàn là đám cô nương còn nhỏ tuổi hơn Dương phủ cô nương. Lạc Khải cùng mẫu thân hắn cũng nhất định không. Bọn họ sẽ không làm gì gây ảnh hưởng đến thân mẫu hay ngoại tổ mẫu của Lạc Chiếu.
Mà đám di nương, nhất định không có năng lực chạy đến nơi xa xôi này. Đặc biệt là đám di nương Lạc phủ, các nàng thậm chí còn không biết mẫu thân của Dương Hiểu Lam bị đưa đến đâu kia.
Mạc Linh nghĩ đến nữ nhi, sợ hãi không thôi. Sau khi lấy lại được tự chủ, phất tay ra hiệu cho ma ma đang tiến đến: “Ngụy ma ma, ngươi lui ra ngoài đi. Cùng với đám nha hoàn canh cửa, các ngươi cũng chớ có ý nghĩ gì không an phận.”
Đây là đang ám chỉ người đứng phía sau đám hạ nhân này. Mạc Linh không quan tâm đám nha hoàn bà tử này có sạch sẽ hay không, nhưng dù sạch sẽ, cũng vẫn sẽ có những kẻ trong đầu chất chứa ý nghĩ không đúng. Trong trường hợp bị nghe lén, nàng ta sẽ là bị nắm nhược điểm.
“Phu nhân...”
Ngụy ma ma cảm thấy không khí có chút không đúng, mơ hồ nhận ra vẻ khiếp sợ lúc nãy của chủ nhân mình khi nữ tử này tiến vào, muốn lên tiếng ngăn cản.
Mạc Linh trừng mắt: “Sao? Bây giờ lời nói của chủ tử ngươi còn không muốn tuân?”
Ngụy ma ma dù sao cũng chỉ là phận nô tì thấp kém hầu hạ người khác, khế ước bán thân bà còn trong tay chủ nhân, tiền bà nuôi sống gia đình cũng từ chủ nhân mà ra, nghe lời này liền thức thời lui ra.
Cánh cửa từ từ khép lại. Mạc Linh khuôn mặt mười phần lãnh đạm, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Linh di nương nghĩ mình có cần thiết phải biết không?”
Gương mặt Mạc Linh thấp thoáng một chút giận dữ. Dương Hiểu Phù chỉ cười nhạt: “Ta là ai không quan trọng. Quan trọng chính là, Linh di nương nếu muốn trở lại Dương phủ, giành lấy sự sủng ái của Dương thừa tướng, chỉ cần làm theo lời ta.”
Bóng lan già nơi góc sân nương theo ánh trăng đêm cuối thu mà đem bóng trải trên mặt đất, đuổi theo cơn gió mang hương thơm toả khắp biệt trang. Mạc Linh trầm mặc ngồi trong phòng, chống cằm nhìn ra cửa sổ, hưởng thụ hương thơm hoa lan và không khí trong lành.
Nàng không ngừng nghĩ đến nữ nhân kia. Mạc Linh đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về cái nữ tử đó, cũng để Ngụy ma ma đi dò hỏi xem nàng ta có thực sự là hàng xóm chuyển đến không.
Đáp án không nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nàng ta gọi nàng là Linh di nương, nếu cách gọi đó đã là thói quen, nàng ta có khả năng là người Dương phủ. Nếu như nữ tử đó có thể giúp nàng trở về Dương phủ, gặp mặt nghe giọng nói, Mạc Linh cho rằng chính mình sẽ nhận biết nàng ta.
Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy đau đầu, chính là không biết nữ tử kia là chủ tử, hay chỉ là nô tì được lệnh phái đến.
Nếu là chủ tử thì dễ rồi, bất quá nếu là nô tì, có những nha hoàn hạ đẳng, nàng không phải muốn thấy là thấy được. Trong trường hợp đi điều tra, xác thực cũng không khả quan, bởi vì nhiều chủ tử dùng hạ nhân xong, liền giết người diệt khẩu.