Chỉ cần Văn tiên sinh rời đi, trong nhất thời ác quỷ sẽ không tìm thấy tung tích của chúng tôi.
Vì vậy, sắp tới chúng tôi chỉ cần trốn trong nhà thì sẽ không phát sinh quá nhiều vấn đề.
Sau đó chúng tôi đón xe trở lại thị trấn.
Chiều hôm đó, Độc đạo trưởng đã một mình rời khỏi thị trấn, đi mời vị tiền bối kia rời núi.
Phong Tuyết Hàn thì ở lại nhà tang lễ, trong hai ngày đầu mọi chuyện đều ổn.
Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, cũng không có gì bất thường, và cửa hàng của chúng tôi vẫn mở cửa kinh doanh như thường lệ.
Nhưng vào đêm thứ ba thì bắt đầu xảy ra chuyện.
Khoảng chừng ba giờ sáng, tôi bị sư phụ gọi dậy từ trong giấc mộng.
“Tiểu Phàm, Tiểu Phàm!”
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, có chút mệt mỏi, hỏi: “Có chuyện gì vậy sư phụ?”
Vẻ mặt của sư phụ lại nghiêm trọng nói: “Nói nhỏ thôi. Mau mặc quần áo vào, hình như ác quỷ kia đã tìm đến cửa rồi!”
Nghe đến đây vẻ mặt của tôi liền thay đổi.
“Ác, ác quỷ đến rồi sao?” Tôi lộ rõ vẻ hoang mang tột độ.
“Sư phụ cũng không biết, nhưng ngoài cửa đang có một đám mèo hoang!” Sư phụ tiếp tục nói.
Sư phụ vừa nói xong tôi đã loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng mèo kêu.
“Meo, Meo”
Không dám chậm trễ, tôi nhanh chóng mặc quần áo và đi giày, thậm chí còn trèo cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tôi nhìn thấy không dưới 20 con mèo hoang đang tụ tập ở dưới ánh đèn đường mờ ảo với những màu trắng xám khác nhau.
Hơn nữa trong đó còn có một con mèo đen rất to và nổi bật nhất. Nhìn nó rất quen mắt.
Nhìn một lát thì tôi đã nhận ra, đó là thi miêu được ác quỷ nuôi dưởng.
Con mèo đen này có mặt ở đây, vậy thì ác quỷ kia cũng đang ở gần đây.
Chúng tập trung trước cửa không chịu rời đi, tất nhiên là đã tìm ra hành tung của chúng tôi, ngửi thấy hơi thở trên người của chúng tôi.
Không chỉ có như thế, lúc này sư phụ còn bổ sung một câu: “Ngoài đám mèo hoang này ra, trước cửa nhà của chúng ta còn có mấy con quỷ đang lảng vảng, bọn chúng đang tiến về phía chúng ta.”
Tôi cau mày: “Sư phụ, nhất định là chúng ta đã bị bại lộ.”
Kết quả, tôi vừa dứt lời liền có tiếng đập: “Cộc Cộc Cộc...”
Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm dường như đặc biệt chói tai.
Thêm vào đó, bên ngoài cửa còn vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Lão đạo sĩ, ông đã biết chúng tôi đến, vì sao còn chưa chịu mở cửa?”
Nói xong, mấy tiếng gõ cửa “Cốc Cốc Cốc..” vang lên dồn dập, dường như muốn phá cửa.
Không chỉ vậy, đám mèo hoang bên ngoài còn đồng loạt kêu “meo meo meo” một hồi.
Nửa đêm canh ba bỗng nhiên vang lên mấy chục tiếng mèo kêu.
Cảm giác đó không chỉ rùng rợn mà còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Tôi và sư phụ thấy vậy, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sư phụ vội vàng lấy ra ba lá bùa trấn yểm, nhanh chóng dán vào trên cửa, ngăn ngừa đám quỷ phá cửa xông vào.
Còn tôi thì tìm kiếm gỗ đào, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Sư phụ, chờ bọn chúng phá cửa xông vào, con và sư phụ cùng liều mạng với bọn chúng!”
Tôi hung hăng nói, tình thế bây giờ không thể rút lui, Độc đạo trường còn chưa quay về, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sư phụ cau mày vội vàng nói với tôi: “Liều cái gì mà liều, lát nữa sư phụ sẽ đi ra ngoài dụ ác quỷ rời đi, con nhân lúc hỗn loạn mà rời đi từ phía sau, sau đó đi đến nhà tang lễ tập hợp cùng Lão Tần và Tiểu Phong, yên lặng chờ đợi Độc đạo trưởng quay về.”
Nghe sư phụ nói vậy, tôi đứng im, tim như thắt lại.
Sư phụ không phải là đối thủ của đám ác quỷ đó. Sư phụ đi ra đó dụ bọn ác quỷ rời đi, khác nào đưa đầu vào rọ, làm sao còn mạng mà trở về.
Tôi liền cự tuyệt: “Không được đâu sư phụ, nếu đi thì cùng đi!”
Sư phụ có chút tức giận, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói với tôi: “Thằng nhóc này, sao lại không nghe lời như vậy? Nếu còn chậm trễ, một lát nữa cả hai chúng ta đều không thoát được!”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tiếng đập cửa ngày càng to và dữ dội hơn.
Mặc dù sư phụ đã nói vậy nhưng tôi đã hạ quyết tâm ở lại đây cùng sư phụ.
Nhưng không đợi tôi trả lời, trong phòng đã vang lên giọng nói của cô vợ quỷ: “Hai người không cần phải chạy trốn, đêm nay tôi sẽ giết bất cứ kẻ nào dám bước vào căn phòng này... !”