"Đinh Phàm, nguy hiểm!" Cho dù là Ngô Huệ Huệ đang trốn ở phía sau gốc cây thì cũng có thể nhìn ra nguy hiểm, cho nên mới không nhịn được mà nói ra một câu như vậy. Tôi đã nghe thấy lời nói của Dương Tuyết và Ngô Huệ Huệ, nhưng bản thân vẫn không nhúc nhích. Cứ như vậy mà vừa cầm kiếm gỗ đào ở trong tay, vừa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đối phương. Nhưng sắc mặt của tôi đã trở nên có chút lạnh băng, mày thật sự muốn chơi tới cùng với tao
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.