“Nhiều nhất là hai.” “Cút đi…” “…” Mộ Dung Ngôn vẫn nóng nảy như vậy, nhưng trong lòng lại rất thích. Tôi tiến lên một bước, cũng không bận tâm, mà nắm lấy tay của cô ấy. Hơi lạnh một chút nhưng tôi cũng không để bụng. Mộ Dung Ngôn cũng không có cự tuyệt, mà theo bản năng quay đầu lại, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng. Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi trầm giọng nói: “Cho dù âm hôn của chúng ta có bị hủy bỏ, đời này anh cũng sẽ không bao giờ quên em!”
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.