Nói đến chỗ này, cô gái kia mới nhìn về phía Ngô Huệ Huệ lần nữa, trong mắt của cô ta như lóe lên một tia sáng, giọng điệu còn lớn hơn không ít: “Đáng tiếc là tôi không thể, không thể giết chết, giết chết một con khốn đê tiện như cô…” Vừa nói xong, Chu Tĩnh nghiêng đầu một cái, sau đó liền ngừng thở. "Chu Tĩnh, Chu Tĩnh!" Ngô Huệ Huệ kinh hãi, dùng tay đẩy đối phương. Nhưng thấy cô ta không có phản ứng thì lại nói với tôi: "Đinh Phàm, xin anh mau cứu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.