Thậm chí Từ Lâm Tĩnh còn trợn mắt: “Anh đó, hiện tại anh muốn mang theo thứ gì lên đường, tôi sẽ đốt một ít cho anh.” Tôi cười nói: “Đồ thì tôi đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, chỉ cần đốt cho tôi thôi, nhân tiện thì đốt cho tôi ít tiền, đợi đến khi tôi xuống đó rồi thì mọi người đốt cho tôi thêm chút vàng thỏi gì đó là được.” Mọi người gật đầu. Mặc dù Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ không nhìn thấy tôi nhưng họ biết hiện tại tôi vẫn còn đang
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.