“Bụp” một tiếng, một cái tát đã in trên khuôn mặt của cậu ta. Sau khi cái tát này đánh xuống, toàn thân của Chu Kiệt đã run lên. Hai mắt đang nhắm chặt kia cũng đột nhiên mở ra ngay lập tức. Giờ này phút này, cậu ta vẫn còn có chút hoang mang. Nhưng khi tôi thấy cậu ta đã trợn mắt tỉnh lại thì bản thân tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi cũng không nói lời vô nghĩa mà lập tức nói thẳng: “Đừng mở cánh cửa đó!” Nói xong, tôi quay người đi về phía Mộ Dung Ngôn. Bởi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.