Nếu tôi dám chậm trễ, nếu bọn họ có đi ngang qua chỗ này của chúng tôi, nói không chừng sẽ đến tính sổ với tôi, thậm chí là câu mất hồn phách của tôi đi. Vì vậy, tôi mặc quần áo vào rồi vội vã đi ra khỏi nhà. Vừa đến phòng khách thì đã thấy sư phụ đang đun nước, hình như đang nấu mì. Sư phụ thấy tôi đã rời giường, liền lên tiếng chào hỏi: "Ôi! Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Hôm nay sao con dậy sớm thế, không ngủ thêm tí nữa sao?"
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.