Ăn cháo xong, tôi nằm trên giường bệnh ngủ tiếp. Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ đến Mộ Dung Ngôn. Tôi không biết sau khi chúng tôi rời đi thì bọn họ có bị làm sao không, liệu bọn họ có an toàn trốn thoát không. Mang theo tâm tình thấp thỏm không yên mà chìm vào giấc ngủ. Cơ thể đã bị tiêu hao quá mức, cho nên sau khi chìm vào trong giấc ngủ này, tôi lại ngủ thêm một ngày nữa. Nhưng khi tôi tỉnh dậy thì lại nghe được một tin tức tốt. Từ Lâm Tĩnh,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.