Những ngày tiếp theo, tôi và Mộ Dung Ngôn không dám ra khỏi phòng. Bởi vì chúng tôi không nắm rõ được tình hình bên ngoài, cũng không hề nhận được tin báo của sư phụ và Độc đạo trưởng. Kết quả là hai chúng tôi đã dành hai ngày thư giãn trong căn phòng này, chẳng có việc gì để làm cả. Chúng tôi bèn ngồi trên đầu giường, nhấm nháp một mâm hạt dưa trị giá mười vạn minh tê, xem mấy bộ phim truyền hình dài tập của Phong Đô. Hai ngày này, chúng tôi cảm thấy
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.