Đáng ghét nhất là chúng tôi còn nói cười vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với thái độ của cô ấy đối với anh ta, khiến anh ta không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. “Nguyên Bảo, sao cậu lại ở đây?” Tiểu Mãn vui vẻ nói, gọi ra biệt danh mà cô ấy đặt cho tôi khi tôi còn nhỏ. Tôi cười: "Không phải vết thương của tớ đã lành rồi sao? Gần đây cũng không có việc gì cần làm cho nên đến đây thăm cậu, còn muốn hỏi buổi chiều nay cậu có rảnh không, để
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.