• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Phồn Âm đã sắp xếp xong xuôi phần diễn cho buổi kịch trường cuối cùng, nhưng cô lại không có ý định đến hiện trường để xem trò vui.

Vào ngày thứ hai sau khi rời khỏi chỗ của Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm hỏi những nhân sĩ thâm niên trong nghề ở studio, rất dễ dàng đã biết được đoàn làm phim của Sầm Hướng Dương đột nhiên tạm nghỉ một ngày.

Dựa theo suy đoán của Kỷ Phồn Âm, chỉ cần ngày mai hoặc ngày kia là cô có thể đạt được mục tiêu mười tỷ.

Thế là Kỷ Phồn Âm lại bắt đầu theo thói quen cầm điện thoại không rời tay, mười phút sẽ vuốt app một lần để xem tiến độ thường ngày.

Cô gái nhỏ trong phòng làm việc không nhịn được hỏi cô: "Sếp có người yêu à? Sao cứ nhìn điện thoại hoài thế?"

Lúc cô gái hỏi câu này vừa đúng lúc là thời gian cả studio đang ngồi uống trà chiều, hơn phân nửa người trong Studio đều đang ngồi ăn đồ ăn vặt cùng nhau.

Lời vừa ra khỏi miệng, mặc kệ là đang ăn vặt hay là đang làm việc đều ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Phồn Âm, đến cả cái người đang chuẩn bị đi vệ sinh cũng không kìm lòng được mà dừng lại.

Kỷ Phồn Âm mới vừa nhìn vào số lượng bên trong sổ sách để suy luận ra tiến độ của sự kiện, nghe thấy câu hỏi, ngơ ngác một chút mới bật cười: "Không phải là yêu đương, tôi đang theo dõi một tiến độ rất quan trọng."

"Vậy là tốt rồi." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ lồng ng.ực của mình, "Sếp cũng là con người mà! Nếu như sếp có bạn trai thì sẽ không còn bác ái, bao dung bỏ tiền ra mua đồ ăn cho chúng ta như trước nữa!"

Kỷ Phồn Âm nhìn xuống cái điện thoại, phì cười.

Cô rất thích cái không khí làm việc ở đây, rất giống với studio cá nhân của cô lúc trước.

Thời gian trà chiều thoáng một cái đã qua, mọi người vỗ vỗ tay phủi đống đồ ăn thừa rồi lại quay trở lại với công việc của mình.

Kỷ Phồn Âm cũng không ngoại lệ, cô đi về phía phòng làm việc của mình, sau đó đột nhiên nhận được tin nhắn từ Chương Ngưng.

Chương Ngưng, một đấu sĩ sinh hoạt trên mảnh đất đầy những tin đồn, đã gửi cho Kỷ Phồn Âm động thái mới nhất vừa mới xảy ra: 【 Kỷ Hân Hân mất tích, Lệ gia đang điều tra video giám sát của bệnh viện. 】

Kỷ Phồn Âm nhướng mày, không ngờ hiệu suất làm việc của Sầm Hướng Dương vẫn cao như thế.

Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến vở kịch của Kỷ Phồn Âm.

Thậm chí ngày hôm nay, nói không chừng cũng là ngày cuối cùng đi làm của cô.

Kỷ Phồn Âm xử lý nốt hai công sự cuối cùng của ngày hôm nay rồi đóng Laptop lại, tan sở đúng vào lúc sáu giờ chiều.

"Cô muốn về nhà sao?" Thẩm Thích tình cờ đi ngang qua hỏi cô.

"Đúng," Kỷ Phồn Âm bước chân nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn nói, "Anh lại định nói với tôi câu chuyện thú vị nào à."

Thẩm Thích cúi đầu nhìn đồng hồ.

Kỷ Phồn Âm kiên nhẫn chờ anh ta.

Qua khoảng mười mấy giây đồng hồ, Thẩm Thích nói: "Hiện tại là ngày sáu tháng sáu buổi chiều vào lúc sáu giờ sáu phút sáu giây, là một ngày rất may mắn."

Kỷ Phồn Âm nháy nháy mắt một lát, sau đó mới cười ra tiếng: "Anh rất cố gắng."

Thẩm Thích chỉnh lại mắt kính: " Đúng vậy."

"Đi đây, bái bai." Kỷ Phồn Âm vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

"Lên đường bình an." Thẩm Thích nói.

Kỷ Phồn Âm đi vài bước, khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn Thẩm Thích một cái.

Nhưng Thẩm Thích đã quay đầu đi, giống như cái câu lên đường bình an kia chỉ là một câu chào tạm biệt thông thường.

...

Đêm đó, không quan tâm đến việc bên phía Lệ gia đang huyên náo long trời lở đất đến như nào, Kỷ Phồn Âm tắt điện thoại ngủ say sưa vô cùng, ngày hôm sau còn tỉnh dậy khá là muộn.

Chuyện đầu tiên cô làm khi thức dậy chính là lấy điện thoại di động ra mở to một con mắt nhìn lên thanh tiến độ, sau đó trừng mắt nhìn kim ngạch ở trên đó.

Vốn đang chỉ còn chênh lệch khoảng một tỷ, thanh tiến độ cũng đã đạt được 91%, cho nên vẫn còn có một khoảng trống rất rõ ràng ở cuối còn chưa được lấp đầy.

Nhưng sau khi ngủ dậy, đoạn trống không này chỉ còn lại một chút xíu nữa thôi.

Vấn đề là, cho dù đó là tài sản của Kỷ Phồn Âm hay là nhằm vào giá trị tình cảm của cô thì cũng đều đang tăng trưởng lên từng giây một.

Kỷ Phồn Âm chuẩn bị đi kiểm tra chi tiết doanh thu, bèn dừng lại một chút, lôi tin nhắn từ thanh thông báo ở trên cùng ra để xem.

Sau đó cô nhìn thấy Bạch Trú gửi cho cô một khoản tiền.

Cậu ta còn ghi chú: phí tổn thất tinh thần.

Khoản tiền này, Kỷ Phồn Âm vốn dĩ không nghĩ tới.

Thật ra có thể trả lại, nhưng mà...

Đầu tiên, rõ ràng là phí tổn thất tinh thần, vì sao phải trả lại?

Thứ hai, đã viết là phí tổn thất tinh thần, có lẽ Bạch Trú sẽ không có chấp nhận việc cô hoàn lại, rất có thể sẽ điên cuồng chuyển khoản đi chuyển khoản lại với cô so xem là ai có nghị lực mạnh hơn.

Cân nhắc một lát, Kỷ Phồn Âm lập tức vén chăn lên, nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Trần Vân Thịnh.

Một lúc lâu sau, người thanh niên mới bắt máy, trong giọng nói mang theo một chút vui mừng không kiềm chế được: "Buổi sáng tốt lành."

"Không còn sáng nữa đâu." Kỷ Phồn Âm vừa rời giường vừa nói, "Chị tới ăn cơm trưa, có được không?"

Trần Vân Thịnh cũng lập tức trở nên khẩn trương: "Chị, buổi tối có chuyện gì sao? Cơm trưa không thành vấn đề, em sẽ bắt đầu ngay bây giờ!"

Kỷ Phồn Âm cấp tốc rửa mặt trang điểm thay quần áo đi ra ngoài, sợ động tác mình hơi chậm một chút là sẽ không kịp.

Lúc đến căn hộ tạm thời mà Trần Vân Thịnh đang ở, thì mới chỉ có 11:30.

Vừa vào cửa cô đã có thể ngửi được mùi thơm truyền ra từ bên trong.

Trên cửa là mật mã khóa, một giờ trước Trần Vân Thịnh đã gửi mật mã qua cho cô.

Kỷ Phồn Âm trực tiếp dùng mật mã mở cửa, lập tức bị luồng khí lạnh bên trong thổi thẳng vào mặt.

Một đôi dép lê đi trong nhà đã được đặt ở cửa, Kỷ Phồn Âm thay giày trở tay đóng cửa, lúc này điện thoại lại vang lên.

【 Chương Ngưng: Chú Lệ và một đám cảnh sát đã trở về cục công an, hình như còn bắt được một người đàn ông, chuyện của Kỷ Hân Hân huyên náo rất lớn! 】

Kỷ Phồn Âm nghĩ thầm, có thể không lớn sao, đây chính là một vụ án bắt cóc đó.

Cô còn chưa trả lời, tin nhắn thứ hai của Chương Ngưng đã đến: 【 Thật ghê gớm, hình như còn có một chiếc xe cứu thương, tớ thấy Lệ Minh Nguyệt đi xe cứu thương đến bệnh viện, không biết Kỷ Hân Hân có ở trên xe hay không. 】

Nhịp chân Kỷ Phồn Âm dừng lại một chút.

Xe cứu thương?

Nếu như Kỷ Hân Hân bất ngờ bị bắt mà không phải lên kế hoạch thì người trên xe cứu thương có khả năng rất lớn là Kỷ Hân Hân.

Mà bây giờ nếu như thân thể Kỷ Hân Hân có tình huống khẩn cấp nào đó mà cần dùng tới xe cứu thương, còn để Lệ Minh Nguyệt cùng đi thì chỉ sợ cũng chỉ có...

"A, chị, chị đã đến?" Trần Vân Thịnh từ trong phòng bếp thò cái đầu ra, "Em sẽ lập tức đi chuẩn bị, trà ở trên bàn, chờ mười phút nữa là được."

Suy nghĩ của Kỷ Phồn Âm lập tức bị đánh gãy.

Khi cô giương mắt lên, Trần Vân Thịnh đã nhanh chóng rụt nửa người trên về lại trong phòng bếp, xem ra cậu đang rất là bận rộn.

Được rồi, quên Kỷ Hân Hân và Sầm Hướng Dương đi.

Kỷ Phồn Âm ném hết những thứ này ra sau đầu, chậm rãi đi về phía phòng bếp, không uống trà, mà đứng ở cửa phòng bếp khoanh tay uể oải dựa vào cửa, cứ như vậy không chớp mắt nhìn Trần Vân Thịnh bận rộn.

Người trẻ tuổi ban đầu còn không để ý đến cái nhìn chăm chú của cô, chuyên tâm ứng phó cái nồi ở trên bếp và một nồi cơm điện ở bên cạnh.

Nhưng khi thời gian trôi qua, nét mặt của cậu càng ngày càng không được tự nhiên, cái nồi trong tay như đã bắt đầu trở nên phỏng tay, thiếu chút nữa là bị rơi xuống bếp.

Kỷ Phồn Âm thực sự muốn cười, hắng giọng một cái rồi quyết định buông tha cho người trẻ tuổi: "Chị đi lấy bộ đồ ăn trước nhé?"

Trần Vân Thịnh buồn bực không lên tiếng, kéo ngăn kéo ra, bên trong là các loại bộ đồ ăn được phân loại khá kỹ.

Lúc Kỷ Phồn Âm rời mắt đi để lấy bộ đồ ăn, lỗ tai cô còn nhạy bén phát hiện ra ở trong tiếng máy hút mùi có một tiếng thở ra nhẹ nhàng không quá rõ ràng.

Cô cầm hai bộ bộ đồ ăn rồi đi ra bên ngoài, lần này cô không làm loạn nữa, mà ngồi vào bên cạnh bàn uống trà.

Mặc dù hôm nay phải cho Trần Vân Thịnh một câu trả lời chắc chắn, nhưng câu trả lời chắc chắn cũng không phải thứ mà Kỷ Phồn Âm có thể cho ra được vào lúc này.

Trước khi chắc chắn liệu mình có thể ở lại thế giới này hay không, cô còn chưa thể đưa ra một đáp án rõ ràng.

Nếu không phải Bạch Trú đột nhiên gửi phí tổn thất tinh thần tới thì Kỷ Phồn Âm thực sự cảm thấy bầu không khí cơm tối sẽ thích hợp cho giờ phút này hơn một chút.

Không còn Kỷ Phồn Âm quấy nhiễu, công việc trong phòng bếp quả nhiên đã được hoàn thành rất nhanh.

Trần Vân Thịnh bày lên bàn bốn món ăn một chén canh sắc hương vị đều đủ, còn có hai bát cơm trắng được nấu có màu trắng trong như pha lê.

―― nhìn vậy thì đúng là không hổ danh lớp học nấu nướng cấp tốc trong vòng sáu tháng. Xem ra phương pháp dạy rất triệt để.

Mặc dù Trần Vân Thịnh cũng chỉ dành thời gian đi học sau khi thực tập, nhưng thời gian sáu tháng cũng đủ để cho cậu từ còn số không học lên cao cấp hơn rồi.

Kỷ Phồn Âm cầm đũa lên, gắp đĩa ớt xanh và khoai tây sợi gần cô nhất trước.

Phải biết, món ăn này nhìn thì đơn giản lại tiện lợi, nhưng muốn làm ra để có thể nói là ngon thì cũng rất khó, thậm chí còn có thể dùng để đánh giá trình độ của một đầu bếp nhà hàng.

Lúc cái đũa được đưa đến bên miệng, Kỷ Phồn Âm liếc nhìn Trần Vân Thịnh.

Trần Vân Thịnh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn khá giống một học sinh trung học cuối cấp đang F5 đi F5 lại trang web chờ đợi thành tích thi tốt nghiệp trung học xuất hiện.

"... Em không hề lo lắng về điểm số của mình sau kỳ thi tuyển sinh đại học." Trần Vân Thịnh bất đắc dĩ nói.

Kỷ Phồn Âm mới nhận ra mình đã để những suy nghĩ vọt ra khỏi miệng.

Cô vừa cười vừa cho sợi khoai tây vào bên trong miệng, nhai một hồi rồi nuốt xuống, khẽ thở dài một hơi.

Sự mong chờ của Trần Vân Thịnh gần như đã lên đến đỉnh điểm.

Kỷ Phồn Âm thâm trầm nói: "Tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ có ông chủ nhà hàng tới phòng làm việc của chúng ta khóc lóc, la hét đòi đào góc bạn học Trần Vân Thịnh đi mất."

Trần Vân Thịnh do dự một chút: " Mùi vị có ổn không ạ?"

Kỷ Phồn Âm phì cười, không hề keo kiệt khích lệ cậu: "Mùi vị siêu ngon."

Trần Vân Thịnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng đỡ lấy trán của mình, giống như vừa mới trải qua một trận chém giết.

Sau đó qua mấy giây, cậu lại nhỏ giọng nói: "Không đào đi được đâu."

"Hả?" Kỷ Phồn Âm giương mắt lên nhìn câu.

Trần Vân Thịnh ngẩng đầu lên, mím môi: "Không có gì, chị nếm thử món khác đi, có thể nói thêm ý kiến cho em được không, như vậy lần sau em sẽ có thể cải thiện dựa trên khẩu vị của chị."

Kỷ Phồn Âm nhíu mày.

Nếu còn có lần sau.

Cô nghĩ thầm, lại gắp một miếng thịt bò được hầm mềm nhũn đỏ om vào trong chén, thuận miệng nói đến chuyện công tác với Trần Vân Thịnh, cố gắng làm thư giãn thần kinh quá mức căng thẳng của cậu.

"... Làm nhạc phim khá là thú vị! Đây thực sự là một công việc không thể thiếu, hơn nữa cũng mang đến hiệu quả cải thiện tuyệt vời, nếu như không có chị, em cũng không biết mình học âm nhạc xong còn có thể lựa chọn đi theo một con đường như vậy."

"Vậy em cảm thấy rất hài lòng về công việc thực tập hiện tại của mình?"

"Đương nhiên, " Trần Vân Thịnh nghiêm túc nói, "Cho dù không gặp được chị, em cũng sẽ rất vui, bởi vì em có thể học được rất nhiều kiến thức mới khiến em cảm thấy hứng thú. Em không hề chọn bước vào cái nghề này chỉ đơn thuần là bởi vì chị đâu."

"Vậy thì thật tốt, chị rất vui khi có người tuổi trẻ gia nhập vào một ngành nghề mà chị yêu thích." Kỷ Phồn Âm uống một ngụm trà, "Nhất là những người có thiên phú."

Trần Vân Thịnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng giống như là để che giấu sự xấu hổ, hỏi: "Có thiên phú, là chỉ em sao?"

"Đương nhiên là em rồi." Kỷ Phồn Âm bật cười, "Mấy thầy dẫn dắt em đều khoe khoang về em không ngớt trước mặt chị đấy."

"Không phải thầy Tưởng. Cả chị cũng cảm thấy em có thiên phú sao?" Trần Vân Thịnh lắc đầu hỏi lại.

Kỷ Phồn Âm quay sang nhìn Trần Vân Thịnh.

Thiếu niên mặc dù hai gò má có hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt không hề tránh né chút nào, tràn đầy dũng khí lập loè tỏa sáng.

Đây cũng không phải là một câu trả lời có thể nói qua loa cho xong.

Thế là Kỷ Phồn Âm ngồi thẳng người lên nhìn thẳng vào Trần Vân Thịnh, nói ra từng câu chữ rõ ràng cho cậu biết: "Bất luận là bóng rổ, nấu cơm, âm nhạc, giáo dục, hay là bất cứ thứ gì khác, trong lòng và trong thâm tâm chị đều cảm thấy em có thiên phú vượt qua người thường rất nhiều. Em không làm lãng phí chúng, đây đã là một chuyện vô cùng đáng mừng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK